
muộn, khiến nàng hít
thở không thông. Hắn có lão bà? Không chỉ một người?
“Nếu như ngươi bây giờ cút đi, ta còn có thể cho ngươi
chút tiền. Nếu như ngươi chết tại chỗ này, e rằng không được thuận tiện cho
lắm.” Thúy Uyển thấy Bạch Mạn Điệp như người mất hồn, càng thêm càn rỡ.
Ánh mắt Bạch Mạn Điệp đột nhiên biến đổi, sách bén
nói, “Cút xa ta một chút, đừng quấy rối tâm trạng tốt đẹp của ta. Nữ nhân ngươi
vừa nhìn đã thấy giống như kỹ nữ từ Câu Lan (nơi múa hát diễn kịch thời Tống,
Nguyên ở TQ) bò ra rồi, bớt giễu võ dương oai trước mặt ta một chút.” Nàng vốn
dĩ tâm trạng không được tốt, vậy mà nữ nhân này cư nhiên cứ thêm dầu vào lửa.
“Ngươi… ngươi dám mắng ta?” Thúy Uyển giơ tay lên, một
cái tát nóng hực trời giáng in trên mặt Bạch Mạn Điệp.
Bạch Mạn Điệp thật sự là xui xẻo, có chút thích Phương
Chấn Hiên thì bị Phương phu nhân đánh. Động lòng với Đông Phương Vũ thì bị tiểu
lão bà của hắn đánh. Xem ra nàng với cổ đại thật sự không có duyên, hiện đại
mới chính là nhà của nàng.
Bạch Mạn Điệp tới gần Lâm Thúy Uyển, nheo mắt nhìn
nàng, “Ta là người có thể cho ngươi đánh sao?” Đánh Vô Ảnh La Sát, thực sự chán
sống rồi.
“Tiện nhân, ta sẽ đánh ngươi.” Thúy Uyển giơ tay,
chuẩn bị đánh thêm một cái.
Nàng còn chưa kịp xuống tay đã bị Bạch Mạn Điệp một
tát tiếp một tát đánh vào trên mặt. Bạch Mạn Điệp nàng sớm đã nổi danh, giết
người còn được, đừng nói chi vài cái tát.
Thúy Uyển đánh nàng một cái, nàng trả lại mười cái,
huề nhau. Đánh xong mười cái tát, Bạch Mạn Điệp kéo kéo tay áo, cười nhạt.
“Trong vòng ba giây cút ra ngoài cho ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”
Khí thế của Bạch Mạn Điệp làm Thúy Uyển hoảng sợ,
không nói được lời nào, nhanh chóng mang đầy một bụng tức bỏ đi. Tiện nhân,
ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
“Phu nhân, mặt của ngài…” Diệu Nhi dè chừng hỏi, rất
sợ chọc giận phu nhân.
“Ta không sao, Diệu Nhi, ngươi có sao không?” Thúy
Uyển đánh nha hoàn, nhưng kỳ thực là đánh nàng.
Diệu Nhi trong lòng có một trận cảm động, phu nhân
thật sự là người tốt, không để tâm đến bản thân mình mà còn lo cho nàng.
“Phu nhân, Diệu nhi không sao.”
Bạch Mạn Điệp thật sâu thở ra một hơi, “Các ngươi lui
xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”
“Phu nhân, ngài đừng để tâm đến những lời của Thúy
Uyển tiểu thư. Gia nếu mang ngài về, thừa nhận ngài là phu nhân thì nhất định
rất quan tâm ngài.”
Bạch Mạn Điệp bình tĩnh hỏi, “Hắn thật sự có chín thị
thiếp?”
Nguyệt Nhi chần chừ một chút, gật đầu.
Cái tên lừa đảo kia, có chín người còn thấy chưa đủ,
đi trêu chọc Bạch Mạn Điệp nàng. Vậy mà hắn ban đầu còn không biết xấu hổ, giả
mù sa mưa nói muốn đem vị cô nương kia gả ra ngoài, tất cả đều là gạt người.
May mà nàng đối với Đông Phương Vũ chỉ có chút hảo cảm, không đến mức khăng
khăng nhất mực. Bây giờ tuy rằng khổ sở nhưng cũng không phải quá thương tâm.
“Mẹ nó, nam nhân kia thực sự quá đáng mà.” Nàng đã lâu
rồi không có nói tục, bây giờ thực sự giận đến mất cả lý trí rồi.
Nguyệt Nhi, Diệu Nhi hai mặt nhìn nhau, không ngờ phu
nhân cũng mắng chửi người khác.
“Phu nhân, ngài nên thông suốt một chút. Nam nhân ai
chẳng có tam thê tứ thiếp, nhất là nam nhân như gia.” Bình thường đều có nữ
nhân tự tìm tới cửa.
“Nha đầu a, nữ nhân cũng phải sống có tôn nghiêm. Sau
này đừng gọi ta phu nhân, ta không gã cho tên hỗn đản đó, gọi tiểu thư đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị, gọi tiểu thư.” Phu nhân, xưng hô
nghe chói tai quá.
“Vâng, tiểu thư.” Hai nha hoàn chỉ có thể vâng lời.
“Lại đây lại đây, ta cùng các ngươi nói chuyện.” Một
mình nàng đã muốn buồn chết rồi. Nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ để nhanh
chóng quay về hiện đại, từ khi biết hắn có chín tiểu lão bà, nàng đã bỏ đi rồi.
Nàng luôn luôn là một nữ tử nhấc lên được thì bỏ xuống
được, nếu đã định trước là không thể ở bên nhau, sớm nên cắt đứt tình ý. Có thể
sắp tới nàng sẽ khổ sở, nhưng qua đoạn thời gian này là tốt rồi. Nàng sớm có dự
định trở về, nên nhanh chóng chuẩn bị tốt để ly biệt. Hiện tại sớm xa nhau, đối
với cả hai người đều là việc tốt.
“Tiểu thư, nô tỳ…”
“Được rồi, đã nói là không được xưng nô tỳ nữa mà.
Đừng khách khí với ta như vậy, xem ta như tỷ tỷ các ngươi đi.” Động một chút là
xưng nô tỳ, quả thực là không có nhân quyền.
Hai nha hoàn lần thứ hai cảm động, tiểu thư thực sự là
người tốt. Nàng cái gì cũng tự mình làm, đối với các nàng lúc nào cũng hòa nhã.
Thậm chí còn kéo các nàng cùng ăn, đem trang sức trân quý tặng cho các nàng.
Bây giờ còn bảo các nàng xem mình như tỷ tỷ, chủ tử như vậy sớm đã chết hết cả
rồi. Được tiểu thư hậu đãi như vậy, các nàng tự nhiên tận tâm hầu hạ tiểu thư.
“Tức chết ta, tức chết ta rồi, ả tiện nhân kia
cư nhiên dám đánh ta”. Thúy Uyển trở lại Thiên Tư viên, nổi giận đùng đùng.
Nàng luôn là trân bảo được cha mẹ nâng niu, cư nhiên lại bị một nữ nhân lai
lịch bất minh cho ăn tát, nàng không cam lòng a. Nguyên lai tưởng muốn thị uy
trước nữ nhân kia, không ngờ là nàng không dễ chọc.
“Tiểu thư”. Nha hoàng Quỷ Quỷ ra chủ ý, “Nghe nói gia
thưởng ả rất n