Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325372

Bình chọn: 10.00/10/537 lượt.

ải

người mà ai ai cũng biết, tại sao lại phải che mặt? Hừ, nói chung, biểu

hiện của hắn hiện tại rất kỳ quái.

“Lát nữa nàng sẽ biết.” Đông Phương Vũ khóe môi vung lên một nụ cười

bí ẩn. Bọn họ đã ở chung một chỗ lâu như vậy, hắn tin tưởng nàng tuyệt

đối đáng để hắn tín nhiệm. Nếu hai người đã là phu thê, nàng hẳn nên

biết tất cả về hắn.

“Tốt, vậy chúng ta bây giờ đi.” Nàng rất khẩn trương.

“Trước tiên dùng cơm trước đã.” Đông Phương Vũ dừng bước, chỉ chỉ tửu lâu bên cạnh.

Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu nhìn lên, quả thực trong thấy cửa lớn của một khách điếm. Bốn chữ lớn “Thương Mang khách điếm” được viết như rồng bay phượng múa, khí thế phi phàm, cũng không biết là do ai viết. Thương

Mang khách điếm quy mô khổng lồ, có thể tính là năm sao được chứ? Nàng

thực sự hưng phấn phát run, có thể thử qua khách sạn năm sao ở đại.

“Đúng vậy, ta đói bụng.” Nén lại tâm trạng hiếu kỳ của mình, nàng

không chút khách khí tiêu sái bước vào, ném Đông Phương Vũ lại phía sau.

Đông Phương Vũ đem Truy Nguyệt giao cho tiểu nhị, cũng đi theo vào. Nữ nhân này, bất luận là lúc nào cũng đều gấp gáp như vậy.

Bạch Mạn Điệp mới vừa bước vào, tiểu nhị đã đến trước mặt, cười nói,

“Gia, ngài đã trở về?” Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng tiểu nhị này muốn

bắt chuyện với nàng chứ.

“Ừ.”

Nàng vốn không chú ý tới lời nói của tiểu nhị, đến khi nghe thấy

tiếng trả lời nhàn nhạt từ phía sau, nàng mới kinh ngạc quay đầu, nhìn

chằm chằm Đông Phương Vũ.

Trước khi chưa kịp hồi phục tinh thần, chưởng quỹ cũng vội vội vàng vàng chạy tới, “Gia, rốt cuộc ngài cũng đã về.”

Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp kéo lại bên người, thản nhiên nói, “Bái kiến phu nhân.”

“Phu nhân.” Chưởng quỹ lập tức hành lễ.

Bạch Mạn Điệp chỉ có thể theo bản năng trả lời, “Ách, đại thúc không cần khách khí.”

“Phu nhân thật sự rất ôn hòa.” Tuy rằng chủ tử rất lãnh đạm, nhưng

phu nhân thật sự cũng không tệ. Không chừng sau khi có phu nhân, chủ tử

có thể sửa đổi được tính tình.

Nàng làm bộ cười, “Ha ha, đại thúc quá khen.”

“Theo lệ cũ.” Đông Phương Vũ nói xong, kéo Bạch Mạn Điệp bước lên

lầu. Mỗi lần hắn trở về, đều đến Thương Mang khách điếm dùng bữa. Hắn

thích món nào, lão chưởng quỹ đã biết quá rõ ràng. Nam nhân bá đạo, cư

nhiên không hỏi xem nữ tử đang dắt trong tay thích ăn cái gì.

Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp ném vào một căn phòng trang nhã,

Bạch Mạn Điệp bất mãn nói thầm, “Ê, ngươi có ý gì? Đại ca, ngươi phải

giải thích rõ ràng cho ta.” Hắn cư nhiên là lão bản của một khách sạn

năm sao? Nàng vẫn cho rằng hắn chỉ chuyên đi làm tặc thôi chứ.

“Thương Mang khách điếm là sản nghiệp trên danh nghĩa của ta.” Thực

tế hơn hai phần ba sản nghiệp ở Thương Mang trấn này đều là của hắn, một phần ba còn lại là của hảo huynh đệ hắn. Toàn bộ Thương Mang trấn,

chính là giang sơn của tam huynh đệ họ.

Bạch Mạn Điệp phiền muộn nhìn hắn, “Đại ca, ngươi không phải là phi

tặc chuyên nghiệp a?” Có vẻ như, khoảng chừng, hẳn là, đại khái, hay là, chẳng lẽ, có thể… là vậy chứ.

“Ta có nói vậy sao?” Phi tặc chỉ là thỉnh thoảng, tuy rằng hắn vẫn hay làm trộm, nhưng hắn cũng có sản nghiệp riêng của mình.

“Ách, không có, hình như không có.”

“Oa, ngươi thật lợi hại nha, hách bạch lưỡng đạo đều theo cả.” Rốt

cuộc cũng biết tại sao hắn phải cải trang, lúc này hắn không còn là Sáo

Ngọc Công Tử nữa, mà là một thương nhân bình thường. Hách bạch đều ăn,

chính là đang nói hắn. Không thể phủ nhận hắn thật sự rất lợi hại, quả

thực là cực phẩm nam nhân, siêu cấp kim cương Vương Lão Ngũ, có nam nhân như vậy làm lão công thật sự không tệ.

“Ăn cơm xong ta đưa nàng mua vật dụng hằng ngày.” Hắn không trả lời, chỉ là có thâm ý khác thuận miệng nói một câu.

Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Ách, ta cũng đâu có định cư ở chỗ này.” Ngu ngốc, không định cư chỗ này thì hắn thế nào lại đi mua đồ dùng sinh hoạt.

“Ta nghĩ nàng sẽ cần.” Ánh mắt hắn vẫn như cũ bí hiểm, khiến người

khác nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Đối mặt với ánh mắt của

hắn, Bạch Mạn Điệp chỉ thấy hoảng sợ, nhịn không được rùng mình.

Đứng trước một tòa nhà xa hoa, Bạch Mạn Điệp kỳ quái

hỏi, “Đây là đâu? Ngươi không nghĩ tới đây làm chuyện xấu chứ?” Đông Phương Vũ

thật là có bệnh, ăn xong không ở lại khách điếm lại đi kéo nàng đi tới cái chỗ

này. Đây là đâu? Được rồi, nếu nàng không nhìn nhầm, bốn chữ kia hẳn là Thương

Mang sơn trang chứ.

“Nàng lát nữa sẽ biết.” Hắn bất mãn nhìn nàng, đi

thẳng tới gõ cửa.

Trong chốc lát, lập tức có người bước ra. Đằng sau

cổng chính đang được mở rộng chính là một vị lão bá hơn năm mươi tuổi, hòa ái

hiền lành.

Lão bá vừa thấy Đông Phương Vũ, cung kính nói, “Gia,

thỉnh vào trong.” Trong giọng nói cũng không che giấu được hưng phấn. Không thể

nào, tên kia lại có một nơi ở xa hoa như vậy? Ách, nhìn người không thể nhìn

tướng mạo.

“Lý quản gian, cực khổ cho thúc rồi.” Vị Lý quản gia

này đã theo hắn nhiều năm, trung thành tận tụy, đối với Lý quản gia hắn tự

nhiên cũng khách khí.

Lý quản gia cười cười, chú ý tới Bạch Mạn Điệp, đôi

mắt nhìn chằm chằm nàng, “Gia, vị cô


Duck hunt