
Nhi lại rụt rè, sợ hãi đến chân thật. Em không khóc lóc hoặc giãy giụa mà chỉ nằm im cam chịu. Thái độ hoàn toàn khác với Triệu Yên Nhi trong giấc mơ ngày trước.
Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng tôi vẫn muốn không làm em bị tổn thương lần nữa. Tôi muốn em biết tình cảm thật của mình, muốn em cảm nhận rõ bản thân lúc nào cũng khao khát được ôm lấy em mà vỗ về, âu yếm.
Không có những lời lẽ phiếm tình hay đường mật mà chỉ là cái nhìn và hành động yêu thương đầy sủng ái. Tôi thận trọng hôn em, không vội vàng cũng không dữ dội. Chỉ chậm rãi nhấm nháp mà khiêu khích. Tôi muốn đợi đến lúc cơ thể em thật sự thả lỏng, đến khi tâm tình em hoàn toàn được thoải mái.
Bảo bối yêu dấu, đêm nay... anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.
Không biết sau bao lâu, hai bàn tay căng thẳng nắm lấy vạt áo tôi cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Cơ thể cứng ngắc đã trở nên ấm áp, mềm mại. Hơi thở bình ổn, ánh mắt khép hờ giăng kín một màn sương mờ ảo.
- Yên Nhi. – Tôi nuốt nước miếng, thử gọi tên em một chút.
Cô bé không trả lời, miệng thoát ra một tiếng rên nhẹ.
Sự chịu đựng đã lên tới giới hạn, tôi cũng không chần chừ mà đưa tay thoát đi đám quần áo vốn đã rất lộn xộn trên người em. Từng món đồ cứ thế bị ném sang một bên, để lộ thân thể mỹ miều, xinh đẹp.
Tia thanh tỉnh bất ngờ lóe lên trong mắt em khi cảm giác được cả người đang bị không khí lạnh vây chặt. Giật mình, Yên Nhi vội vàng dùng hai tay để che đi những nơi trọng yếu. Nhưng con mãnh thú đang gầm hét trong người tôi lại không đồng ý, kiên quyết buộc em phải dừng ngay hành động chống đối.
Nhận thấy cô bé đang nhăn nhó, tôi biết mình đã vô tình khiến em bị đau chỗ nào đó. Chỉ có điều...
Nếu người này thật sự là Yên Nhi yếu ớt, thì có lẽ tôi đã dừng lại... Nếu bản thân không bị mất đi sự tỉnh táo, thì có lẽ tôi đã bị tiếng thổn thức kia làm cho chùn bước. Nhưng đây cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ nên càng không lý do gì phải tiếp tục kiềm chế.
Trong cơn mê loạn, tôi hoàn toàn có thể nghe thấy tiêng rên rỉ và thở gấp của em. Nghe thấy em khẽ gọi tên tôi bằng một thứ âm thanh vừa oán trách lại vừa mê hoặc. Trên chiếc giường màu tím nhạt, chúng tôi cuối cùng cũng thuộc về nhau, dù chỉ là trong tưởng tượng. Cảm giác lâng lâng vì hạnh phúc pha lẫn niềm xót xa vô hạn cứ thế đẩy lùi tôi vào bóng đen tĩnh mịch. Những đốm sáng đánh dấu sự trinh trắng của người con gái cũng mờ dần giữa niềm hạnh phúc chiếm hữu.
Điều cuối cùng tôi còn nhớ vào đêm hôm đó là sự mãn nguyện khi được ôm lấy cơ thể nhỏ bé của em, bình yên đi vào giấc ngủ.
Lần thứ hai thức dậy, nhận thức được mình vẫn đang cô độc trong căn phòng vắng vẻ, cõi lòng tôi liền dâng lên loại cảm giác tê tê hoang dại, vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhàng rất buồn cười.
Phòng ngủ hình như không có gì thay đổi trừ việc...mình không mặc quần áo?
Phát hiện kinh hoàng lập tức đánh vào đầu tôi một cú trời giáng. Tối hôm qua uống nhiều đến nỗi tự thoát đi áo quần đang mặc trên người sao? Hay là... người vào phòng lúc đó...?
- Lâm Thừa Giai? - Tôi điên tiết đấm tay xuống mặt giường, tự trách mình sao có thể để bản thân buông thả như vậy.
Nếu việc đêm quan chỉ là một giấc mơ, thì bệnh hoang tưởng của tôi đã nặng đến không còn thuốc chữa. Còn nếu, cô ta thật sự bước vào phòng lúc đó... tôi chỉ có nước tự tìm con đường chết.
Hối hả mặc lại đống quần áo, tôi phóng như bay ra khỏi phòng, quyết phải tìm Thừa Giai hỏi cho thật kỹ. Thật không ngờ, còn chưa kịp ra đến cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ. Tôi nhanh chóng thả chậm bước chân rồi nép mình vào một bên tường để nghe ngóng. - Anh mau về đi...Em không muốn để Tuyên nhìn thấy... – Yên Nhi khổ sở
tìm cách đóng cửa lại – Giữa chúng ta đã không còn gì để nói...
- Yên Nhi, em hãy nghe anh. – Young Min sốt ruột dùng tay
chặn vào khe cửa – Việc tối qua chỉ vì anh nhất thời không khống chế
được... Nhưng em yên tâm, sau này tuyệt đối không xảy ra nữa.
- Một lần còn chưa đủ sao? – Em uất ức khóc lớn – Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.
- Chuyện anh làm, nhất định sẽ nhận lỗi. – Anh Chín vẫn hung hăng tìm cách bước vào - Em cứ mở cửa cho anh giải thích cùng Tuyên
một lát.
- Không cần kể với ảnh chuyện xấu hổ đó....Em xin anh...làm ơn hãy rời khỏi đây đi...
- Có phải em sợ Tuyên sẽ không cho mình đến gặp Yên Vũ? Yên
Nhi, em đừng sợ. Anh hứa sẽ ở trước mặt Thần Tuyên nhận hết mọi trách
nhiệm.
- Ai cần anh nhận trách nhiệm? – Cô bé gần như khóc rống –
Bây giờ em chỉ muốn được yên tĩnh...Xin anh, đừng xuất hiện trước mặt em nữa...
Hai người này rốt cuộc đang làm gì? Tại sao mới sáng sớm đã dùng dằng
ngay trước cửa? Chuyện đáng xấu hổ mà Yên Nhi nói đến là thật ra là thế
nào? Sao Young Min lại muốn chịu trách nhiệm?
- Đừng ngốc nghếch như vậy. Nó cùng lắm chỉ đánh anh vài cái. Không xảy ra án mạng được.
- Anh im đi! – Yên Nhi cật lực muốn đóng cửa - Em không muốn để anh ấy tức giận...Em không muốn ảnh vì em mà đau lòng thêm nữa...
- Vậy còn anh thì sao? Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của một kẻ bị chính người yêu của mình lừa dối?
- Em biết là mình nợ anh.