Thái Phấn Điệp

Thái Phấn Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321290

Bình chọn: 7.00/10/129 lượt.

lọi tìm kiếm những thứ chưa từng có trong nhà: “Anh Hồ, trong nhà hình như không có cá mực.”

Trong phòng bếp bóng lưng rõ ràng tạm dừng nửa giây, lại chỉ chỉ tay lên bịch xốp trên tường.

Oh, tự mang sao … Chẳng hiểu vì sao tôi cảm thấy rất buồn.

Hồ Điệt thật xứng đáng với danh xưng đầu bếp, tất cả thức ăn dều nằm gọn trong dạ dàyTiểu An. Âm thầm rơi lệ

Sau khi ăn xong tôi nhìn thấy sắc trời sắc đã tối muộn nên đưa ra lời mời Hồ Điệt ngủ lại một đêm, hơn nữa bắt buộc Tiểu An nhường phòng. Cậu nhóc thở phì phì phò phò khuôn mặt như bị người ta hãm hại vọt vào phòng tôi, chưa đến nửa phút lại chạy ra, đem tất cả các cửa sổ đều khóa cho chặt, cuối cùng thở phì phì trở về phòng . Tôi dẫn Hồ Điệt đến phòng ngủ, chân thành biểu đạt lòng biết ơn về bữa tối của anh ta. Đang chờ đợi anh ta xem thử anh ta có muốn gì khác không, sau đó tôi mới rời đi.

“Mơ đẹp.”Anh ta nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ, chậm rãi đóng cửa lại.

Tôi gãi gãi đầu, đi về phòng mình. Thằng nhóc Tiểu An cuộn người trong chăn, xa xa nhìn lại giống một gò đất. Nghe được tiếng bước chân tới gần, nó bỗng nhiên giơ tay múa chân nhào về phía tôi, nhỏ giọng hầm hừ nói:

“Nhà chúng ta khó khăn như vậy sao? Chị vì sao lại muốn giữ anh ta lại? !”

Tôi trừng mắt: “Sức lao động dồi dào miễn phí, không nên phí phạm.”

“Chị biết anh ta sao? ! Sao không để anh ta ở bên ngoài? Hotel đó!”Cái chăn được Tiểu An vẽ chằng chịt những con cá mà nó thấy trong sách giáo khoa, gọi là gì nhỉ, cá chình điện?

“Không có phương tiện.”

“Chị thật chẳng có mắt nhìn người mà!”

Nhân thức được rằng ý kiến của bản thân chẳng có hiệu quả, Tiểu An chường mặt, khoác chăn nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Tôi mất kiên nhẫn mang chăn quấn chặt lại cho nó, nó đạp đạp vài cái liền bất động.

Sau khi tôi đi rửa mặt cửa đã được kéo ra. Tôi kéo mở một góc, thầm than có người làm ấm giường thật là tốt, chỉ là mùa hè thì quá nóng.

“Chị, em muốn ở cùng chị.”Ngoại trừ tôi thì làm gì có ai muốn ở với nó nữa chứ.

“ừ.”Em không muốn ăn thức ăn chị nấu mà.

Tôi mơ hồ nghe Tiểu An lẩm bẩm vài câu.

Người đó đến còn mang theo vài thứ nữa sao ?. “Lão gia nói qua không cho cô tiến vào thư phòng.”

“Mẹ và chú đã đi ra ngoài, tại sao lại đi theo mẹ Trần chứ… Đừng giật váy tôi, sẽ rách mất!”

“Dẫn bọn nó về làm gì! Đừng xen vào việc của người khác!”

“Đưa tiền đây!”

“Có muốn chết không? Thật đúng là động vật máu lạnh mà”

Cổ họng bị một tay bóp lấy.

Không thể hô hấp được .



Lúc tôi giật mình mở to mắt, phát hiện Tiểu An không biết lúc nào đã đá văng chăn, giống hệt con bạch tuộc quấn quanh người tôi. Tóc nó đâm vào má tôi, thật ngứa.

Tôi đẩy đầu nó đang dựa vào mình ra, lại búng hai cái móng vuốt ôm chặt tôi, nhấc chăn bước ra ngoài. Chỉ thấy cậu nhóc giật mình, hai cái móng vuốt nhanh chóng ôm chặt lại, quấn chặt chăn.

“Thịt viên… Còn chạy sao…”

Quên mất khóa nó lại, thật sự là thất sách.

Tôi lắc lắc cần cổ đau nhức đi vào phòng bếp, lại thấy bên trong có một bóng người chớp nhoáng đi qua lại.

Hồ Điệt vẫn mang áo sơmi trắng, quần tây, lúc này đang mặc tạp dề đưa lưng về phía tôi, im lặng rửa chén bát trong tay. Bóng lưng anh đắm chìm trong nắng sớm, những sợi tóc đen được nhuộm màu óng ánh. Chỉ thấy anh ta di chuyển trong không gian phòng bếp nhỏ hẹp này, không chút lúng túng tìm các vật dụng, coi như đang ở phòng bếp nhà mình.Tôi đứng tần ngần trước cửa phòng, hơn phân nửa là vì ngượng ngùng, không nghĩ quấy nhiễu anh, nhưng trong lòng lại chờ đợi anh sớm phát hiện tôi đang đứng đấy, giải đáp cho sự tò mò của tôi.

Có lẽ là do ánh mắt nóng rực của tôi nhìn anh chằm chằm, Hồ Điệt bận rộn trong phòng bếp cuối cùng cũng quay đầu lại, bắt gặp tôi lộ nửa người sau cửa.Anh ta chẳng giật mình bất ngờ chút nào, chỉ mỉm cười như làn gió mùa xuân,

“Chào buổi sáng.”

Tôi cảm thấy da đầu tê rần, nhất thời có chút lâng lâng. Chờ tôi phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xuống, gò má nóng rực—— nhất định là đêm qua không ngủ tốt, bằng không làm sao chỉ có thể nhìn một người tươi cười mà ngây ngốc cả buổi. Tôi lén nhìn trộm Hồ Điệt, nụ cười anh ta lan đến mắt, dịu dàng nhìn tôi đánh giá, có lẽ sự thất thố ban nãy chẳng khác gì khi chị Diệu xem truyện tranh; nếu muốn dùng một để diễn đạt, chính là Tiểu An nói , lộ vẻ háo sắc.

Tôi ho một tiếng, cố ý đánh vỡ không khí lúng ta lúng túng này.

“Anh cứ tiếp tục, để tôi xem sao.”

Hồ Điệt cũng không thèm để ý, xoay người tiếp tục làm việc. Chỉ thấy trong tay đập hai cái trứng gà, nhẹ nhàng cắt dao lên thớt, nhanh nhẹn hạ nồi. Chỉ chốc lát sau hai trứng ốp lếp đều xong.Tôi lần đầu tiên nhìn thấy trứng rán giống mặt trời thu nhoe này, nâng cái đĩa đánh giá nửa ngày, lòng trắng trứng xung quanh lòng đỏ trứng trong veo như nước, giống như một loại thạch hoa quả.

“Anh Hồ, cái này hay quá”

“…”

“Nguy rồi!Ngày hôm qua tôi quên đem pudding bỏ vào tủ lạnh!”

“…”

Chỉ chốc lát Tiểu An cũng thức giấc, nhìn cũng không thèm nhìn liền đem cả bữa sáng xử lý sạch sẽ .

Tiểu An đi rồi, tôi và Hồ Điệt đi đến phần mộ tổ tiên bái tế bà, trên đường gặp được những người dân trong thô


Pair of Vintage Old School Fru