
n đều mở to mắt đánh giá Hồ Điệt. Người giống như Hồ Điệt, tại cái trấn nhỏ bé này có đốt đèn lồng tìm cũng chẳng thấy. Mỗi khi có người hỏi, tôi đành phải cười cười nói là bạn cũ. Trong thôn mọi người đều biết tôi và Tiểu An là đến từ thành phố, cũng không quá thắc mắc.
Ở trên đường về, Hồ Điệt bước đi nhanh, tôi bước theo sau nhìn bóng lưng anh ta đến ngây ngẩn.Anh ta xuất hiện rất kỳ quái, nhìn trái nhìn phải cũng cảm thấy anh ta không hợp với nơi này. Cân nhắc một lát, tôi quyết định thảo luận với anh ta để tính toán chuyện sau này.
“Anh Hồ muốn ở đây dài lâu sao?”
“Vâng.”
“Vậy công việc anh Hồ làm sao bây giờ.”
“Nghỉ phép.”
“Làm gì được nghỉ phép nhiều như vậy.”
“Nghỉ kết hôn.”
“…” Tôi nghĩ là không nên đoán mò ý tứ trong lời nói của anh ta thì hơn. Với gợi ý của tôi, Hồ Điệt đã mua rau xanh và hoa quả đông lạnh.Hồ Điệt mua những thứ đó cũng là ngoài dự kiến của tôi —— anh ta lại không chịu nhận một xu nào, trù nghệ lại tốt, nếu không phải anh ta là con người sống sờ sờ trước mắt, tôi đã nghĩ anh ta là thần tiên cứu nạn.Bữa tối thứ hai trôi qua, Tiểu An phản nhiều nhất cũng nhắm mắt ngâm miệng.
Hồ Điệt cười tủm tỉm vỗ cái bụng căng tròn của Tiểu An viên , hỏi,
“Ăn ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Về sau mỗi ngày đều nấu cho hai người ăn, được chứ?”
“Tốt lắm.”
“Vậy cho anh ở lại chứ.”
“Được thôi.”
Tôi: “…”
Hồ Điệt cười tủm tỉm tiến vào phòng bếp .
Sau một lúc lâu Tiểu An bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhào tới bắt lấy bờ vai tôi, ở bên tai tôi lặng lẽ nói: “Chị à em cuối cùng cũng cảm thấy anh ta có động cơ không thuần——!” Nó đột nhiên ngậm miệng, chỉ thấy Hồ Điệt bưng lên hai cai dĩa. Trong đó là hai cái bánh pudding khi sáng tôi đã cho vào thùng rác!
Tiểu An nhìn chằm chằm pudding một lát, lúc sau khuôn mặt liền héo đi, “Chị, tuy rằng bị chị làm cho suy dinh dưỡng, em cũng không nên vì đồ ăn mà bán chị, thật xin lỗi mà.”
Tôi nói với nó: “Em lại bắt đầu ảo tưởng rồi, nhà văn em làm ơn buông tha cho chị đi.”
“Em không có mù mắt đâu, rõ ràng thấy anh ta nhìn chị cười như vậy.”
“Anh ta cũng vừa nhìn em cười đấy thôi.”
Tiểu An mặt đều đen hơn phân nửa, như là nhớ lại cái gì, “Đó là cười gian! Chị hiểu không? Không có ý tốt!”
Tôi vỗ vỗ đầu nó. Tôi biết Tiểu An đang nói cái gì, nhưng tôi suy nghĩ mãi chẳng hiểu được anh ta làm vậy với mục đích gì.
Tiểu An thấy tôi không nói gì, ở bên tai tôi tiếp tục thần bí lẩm nhẩm , “Chị, đừng để anh ta lừa mà bán đi, mất, à bán đi trinh tiết gì gì đó…”
Tôi nghe Tiểu An nói vậy mà hoảng hốt, ngay lúc tôi kéo mặt nó định răn dạy một chút, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Đông, thùng thùng, đông.
Là chú lớn. Chú từ trước đến nay không hề qua lại với nhà chúng tôi. Cô chán ghét chúng tôi không khác gì như chán ghét những con chuột.Chỉ khi còn bà mới có thể miễn cưỡng hòa thuận với chúng tôi. Bà vừa đi, cô liền trở vè bộ mặt nghiêm trang không cười. Nếu không phải cô sợ thanh danh mình bị hàng xóm láng giềng đồn đãi, cô đã sớm bảo chú đuổi chúng tôi đi.
Tôi bảo Hồ Điệt vào phòng, mới lôi kéo Tiểu An đi mở cửa.
Chú ngậm trên miệng tẩu thuốc lá, phía sau còn có chị họ đi theo, thật sự là khách trăm năm hiếm gặp. Hai người vào phòng, chú tự nhiên ngồi xuống ghế.Chị họ liếc mắt khinh thường nhìn chiếc ghế dựa bên cạnh, cũng chẳng thèm ngồi xuống, chỉ là nhướng cổ nhìn xung quanh.
Chú cũng chẳng thèm nhìn tôi, nhìn lướt qua trên bàn cơm , cười nói:
“Ta nghe nói trong nhà có người khác.”
“Vâng.”Tôi nhìn khuôn mặt không biểu cảm của chú, trong lòng run run.
Chú lắc lắc điếu thuốc, tro tàn màu đen rơi xuống, “Cô cũng biết gần đây người ta hay đồn đại trong nhà này nọ.”
Tiểu An vừa nghe liền đáp ngay, “Chú nói bậy cái gì, này nọ gì, anh ta là Hồ Điệt ——!”
Tôi nhìn thấy nét mặt chú sa sầm, vội vàng kéo áo Tiểu An bảo nó im miệng. Kỳ thực dù chú cho tiền tiêu vặt chúng tôi một tháng không bao nhiêu, chẳng dư dả mấy thì cũng đủ mua thức ăn cho chị em tôi một tháng, chúng tôi đều rõ điều này.Chỉ như vậy thôi, không thể không cúi đầu. Lúc này lại nói sỗ sàng trước mặt chú, chỉ sợ sau này chúng tôi càng khó khăn hơn. Hồ Điệt đến cùng cũng chỉ là người xa lạ, sau này cũng phải rời khỏi .
Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình.
Nghĩ nghĩ tôi ngượng ngùng cười nói, “Chú nói thật đúng. Tiểu An còn nhỏ, chú đừng so đo với hiểu biết nông cạn của nó.”
Chị họ đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, cúi đầu thì thầm vào tai chú vài câu, Chú thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt cũng tốt lên không ít, chỉ cười khẩy nói, “Mười lăm tuổi mà còn nhỏ, nhớ năm đó ta đã giúp việc nhà đi chăn trâu. Đứa nhóc thật sự là càng lớn càng làm càn, đọc sách thì có cái rắm ích lợi gì!” Nói xong chú lại chuyển hướng về tôi, “A Lệ cô cũng đã hai mươi , đừng có nuôi dạy thằng nhóc này thành một vương bát đản, ngẫm lại cô của cô tuổi này đều lập gia đình. Ai, cũng đều là chúng ta sai, con trai của thôn trưởng thật tốt lắm—— “
Tôi nghe xong cảm thấy hoang mang. Con trai của thôn trưởng mọi người đều biết, sinh ra đã không biết gì , chẳng có bà mối nào chịu tới cửa, làm gì có ai