
đồng ý lấy một kẻ ngốc chứ!
Tiểu An nghe xong cũng khó thở, nắm tay chặt lại, ánh mắt cũng phiếm hồng.
Lúc này tạp đát một tiếng, cửa phòng mở, Hồ Điệt chậm rãi đi ra.
Tôi sửng sốt, quay đầu phát hiện ánh mắt chị họ đã dán lên người anh ta.
Tôi thở phì phì đánh giá Hồ Điệt một phen, quả nhiên là bộ dạng tán tỉnh.
Chỉ thấy Hồ Điệt nhãn nhã bước đến bên cạnh tôi, lấy từ trong quần ra cái danh thiếp, lại chỉ chỉ điểm tâm trên bàn, nói với chú:
“Tôi làm .”
Chị họ cúi đầu nhìn nhìn danh thiếp, cuối cùng ngẩn ngơ vài phút liền tươi cười, lôi kéo tay Hồ Điệt quyến rũ cười, “Thì ra anh là bếp trưởng khách sạn sao? Tôi đã nói A Lệ làm thế nào mà ăn được những thứ tốt vậy. Anh là người thành phố phải không?” Nói xong lại đưa mắt nhìn chú.”Nhà A Lệ đơn sơ như vậy thật là bạc đãi anh, nếu không để ý liền đến nhà của tôi ở đi, chỗ của tôi so với nơi này tốt hơn nhiều lắm, còn có điều hòa.”
Không chờ chú lên tiếng, Hồ Điệt không biểu cảm kéo tay chị họ ra.
“Tôi không quan tâm.”
Nói xong anh xoay mặt nhìn chằm chằm tôi, tôi không tự chủ được lui chân về phía sau.Anh ta bước hai ba bước đến bên ôm tôi, nhìn chị họ nói: “Tôi rất thích sống ở đây.”
Chị họ tự hào trước giờ mình là một hoa khôi trong trấn, Hồ Điệt lại mang một khí chất khiến cô muốn hạ mình, lại không tưởng tượng được đối phương không cảm kích chút nào. Sau khi nhìn thấy hành động Hồ Điệt thì sắc mặt tái nhợt.Cô vốn được sống sung sướng, bây giờ bộ dạng lã chã nước mắt nhìn người ta vừa thấy đã thương.
“Anh coi trọng nó? Nó có cái gì tốt? Một đứa không cha không mẹ—— “
Hồ Điệt không chút sứt mẻ, lạnh lùng nói: “Hơn cô.”
Chị họ cuối cùng không chịu nổi, khóc lóc chạy đi ra ngoài.Chú nét mặt lãnh đạm, đem tàn thuốc vẩy lên điểm tâm trên bàn,
“Đừng khiến trong nhà náo loạn chỉ vì người ngoài, mặt mũi của nhà ta để đâu chứ.Bảo anh ta đi đi!” Chú hừ một tiếng, xoay người bước đi, người đi rồi nhưng vẫn không quên đạp cửa thùng thùng.
Chân chú mới vừa đi, Tiểu An tựa như bị xúc động nhảy dựng lên, dùng lực vỗ lên người Hồ Điệt, cười to nói, “Anh thật lợi hại mà!Lần đầu tiên em gặp một người có thể khiến ông ta tức đến vậy, thật sự là tốt!” Còn thấy Hồ Điệt ôm tay của tôi, nó thay đổi sắc mặt, “Còn không buông tay!”
Hồ Điệt làm như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười , nói: “Tôi không sao, bọn họ nói cũng không sai, đều tại thói quen của tôi.”
Hồ Điệt vẫn là không hề chớp mắt nhìn tôi. Hai chúng tôi đối diện nhìn nhau một lúc, nhàn nhạt nói, “Cô đừng xem nhẹ mình như vậy, đối với tôi cô rất tốt.” Cuối cùng anh lại nói một câu, “Không nên cười, cũng đừng cười, thật khó coi.” Nói xong liền buông tay bước vào phòng bếp dọn dẹp.
Tôi nghe vậy ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ mặt mình.
…
Lúc nửa đêm thời điểm tôi ngủ không được, lại đứng lên đi ra ngoài sân, nằm trên xích đu bên cạnh của sổ. Bỗng nhiên có con bướm bay lượn trước mắt tôi, bay vòng vòng sau đó đậu xuống ghế mây.
Tôi nhìn con bướm trắng trước mắt, không tự chủ được mở miệng nói chuyện.
“Anh Hồ là một người quái lạ, nói chuyện rất nho nhã .”
“Ngoại trừ bà, chẳng có ai đối tốt với tôi như vậy, mà, cũng không có người coi trọng tôi như vậy.”
” Trù nghệ anh ta cũng tốt lắm, Tiểu An đều khen không dứt miệng “
“Anh ta thật sự là người tốt.”
“Tiểu An tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trải qua chuyện hôm nay tôi nghĩa nó rất thích anh Hồ.”
Cuối cùng tôi cũng thì thầm trong lòng một câu, tôi cũng thích anh ta. Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ trên chiếc xích đu, ngày hôm sau tỉnh lại chẳng hiểu sao lại nằm trong phòng ngủ Tiểu An. Hồ Điệt vẫn tiếp tục nấu ăn trong phòng bếp như trước. Anh ta không đề cập đến chuyện hôm qua, tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, thôi thì cứ như thế.
Hồ Điệt đã giúp đỡ cho tôi rất nhều. Có khi tôi cũng thắc mắc vì sao số tiền ít ỏi năm đó của bà, lại có thể khiến anh ta cam tâm tình nguyện đến như thế. Những suy nghĩ chồng chất trong đầu khiến tôi không thể nghĩ nổi.
Không đáng tin, rất không đáng tin .
Chẳng qua là nhờ sự giúp đỡ của Hồ Điệt, trọng trách của tôi cũng giảm bớt phần nào, thoải mái không ít. Giờ phút này tôi và anh ta trò chuyện từng câu, rất là hòa thuận.
Hồ Điệt: “Lúc rãnh rỗi cô làm cái gì.”
Tôi: “Làm thêm?”
Hồ Điệt: “… Trừ chuyện này ra?”
Tôi: “Luyện sao?”
Hồ Điệt: “Oh…”
Tôi híp mắt suy nghĩ một lát, chung quy cũng nghiền ngẫm ra ý tứ Hồ Điệt.
“Thật lâu trước kia, lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi rất thích vẽ tranh.Chẳng qua đó là chuyện trước kia.”
Hồ Điệt im lặng không đáp. Tôi cũng không để ở trong lòng. Chờ mãi đến giữa trưa anh ta xách bao lớn bao nhỏ về, còn có thêm một túi giấy.
Anh ta xách đồ đến phòng bếp, sau đó đưa túi giấy cho tôi.
Bên trong là một quyển phác hoạ và một ít công cụ bút vẽ.
…
Anh ta đi ra ngoài nhiều hơn, hơn nữa chị họ cố ý vô tình “Tuyên truyền” , thành ra chuyện đó hàng xóm láng giềng dần biết được.Ngày thường tôi cũng chỉ viết chữ vẽ tranh, cũng thấp thỏm lời nói của chú. Không đến mấy ngày, chú lại tìm đến cửa. Lần này Hồ Điệt không trốn tránh, đi theo chú ra cửa, cũng không