
n chân chạy ra ngoài, nhưng người vừa rời khỏi cửa điện thì thân hình của Tề Thịnh đã hiện ra trước mắt. Tôi vội giả bộ như đang ngẩng
đầu lên nhìn trăng, cho tới khi Tề Thịnh bước tới bên cạnh mới ra vẻ
ngạc nhiên hỏi: “Ồ, nói chuyện xong rồi à?”.
Tề Thịnh sa sầm mặt, không nói gì, chỉ hơi cúi đầu nhìn tôi.
Tôi bèn thẳng thắn thừa nhận: “Thiếp loáng thoáng nghe được một vài lời của Giang thị, nhưng không thành câu. Còn lời của chàng thì chẳng nghe thấy câu nào, cứ yên tâm đi!”.
Tề Thịnh vẫn không nói gì, phẩy tay áo đi ra ngoài.
Tôi quay đầu lại, nhanh chóng chắp hai tay vái mấy vái về phía cung thất
Giang thị, cô hãy chịu khó một thời gian nữa, chờ đến khi ta đã có nền
tảng vững chắc, nắm được quyền lớn, nhất định ta sẽ tác thành cho tâm
nguyện “một đời một kiếp chỉ có mình chàng” của cô.
A di đà phật, mong Bồ Tát che chở!
Ngày Mười chín tháng Tám, đại lễ phong hậu.
Trong cung Đại Minh, tôi thân khoác lễ phục của hoàng hậu, đầu đội mũ phượng, ở trước mặt Tề Thịnh quỳ lạy không biết bao nhiêu lần, mấy lần tưởng
ngất đến nơi, cuối cùng cũng hoàn thành các thủ tục phong hậu, có được
“Giấy chứng nhận Hoàng hậu”!
Tề Thịnh lại cầm tay tôi, đi từng bước ra khỏi cung Đại Minh, cùng nhìn xuống muôn vạn chúng sinh ở dưới đài cao.
Trong tiếng hô vang của bá quan văn võ và hàng ngàn quân sĩ, lần đầu tiên tôi thực sự được nếm trải cảm giác quyền khuynh thiên hạ. Khi say ngả đầu
ngủ trên đùi mỹ nhân, khi tỉnh nắm quyền thiên hạ, có lẽ những điều mà
đàn ông theo đuổi một đời cũng chỉ đến thế là cùng!
Cảm giác này, mẹ kiếp, tuyệt thế!
Tất nhiên, nếu bên cạnh không có Tề Thịnh thì càng tuyệt hơn!
Đêm tấn phong hoàng hậu, theo quy định, hoàng đế phải qua đêm tại chỗ của
hoàng hậu. Lục Ly rất vui, còn tôi thì lại vô cùng buồn chán.
Lục Ly vừa rắc những cánh hoa hồng vào thùng nước tắm, vừa nói: “Nương
nương chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày hôm nay. Nếu
Lão phu nhân có thể tận mắt nhìn thấy đại lễ phong hậu của nương nương
thì tốt biết mấy!”.
Ồ, câu nói này từ miệng Lục Ly nói ra nghe là lạ. Cứ như thể Trương lão thái thái đã sớm quy tiên rồi không bằng! Bà
vẫn còn sống rất khỏe mạnh kia kìa!
Tôi liếc nhìn Lục Ly một cái, mở miệng định nói rồi lại thôi.
Lục Ly rắc hết một giỏ cánh hoa vào thùng nước tắm, cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn cầm tiếp một giỏ khác lên, đổ hết vào trong thùng.
Thấy vậy, tôi bèn lên tiếng thương lượng: “Lục Ly này, chúng ta đừng cho
thêm cánh hoa hồng nữa nhé. Em định tắm cho ta hay là tắm cho cánh hoa
thế?”.
Nghe tôi nói vậy, Lục Ly mở to mắt nhìn tôi, nói với vẻ
rất nghiêm túc: “Nương nương, bây giờ là lúc nào rồi mà nương nương còn
tâm trạng đùa với nô tì. Chỉ một lát nữa là Hoàng thượng đến rồi, không
làm cho thân thể của nương nương thơm phưng phức, liệu có được không?
Làn da của Lý Thừa Huy mịn màng như phấn là do đâu? Là do suốt ngày ngâm trong sữa dê mà ra! Còn ngực của Hoàng Lương Ái nữa, nương nương có
biét một ngày cô ta ăn bao nhiêu đu đủ không? Lại còn cả Trần Lương
Đệ…”.
“Được rồi! Thôi ngay!”, tôi vội cắt đứt lời Lục Ly, “Để ta ngâm, ta ngâm là được chứ gì?”.
Thấy vậy Lục Ly đắc ý, tiếp tục đổ thêm nửa giỏ cánh hoa hồng nữa vào trong
thùng tắm, sau đó thì thầm bên tai tôi: “Nương nương, nô tì đã cho chuẩn bị ít rượu ngon, lát nữa Hoàng thượng tới, nương nương nhớ mời Hoàng
thượng cùng uống nhé!”.
Tôi ngẩn người, chợt hiểu ra ý của Lục
Ly. Tôi đi! Một lần uống rượu thất thân là đủ lắm rồi! Tôi chưa nghe nói cảnh này còn diễn đi diễn lại mấy lần bao giờ!
Lục Ly thấy tôi
không nói gì bàn ra hiệu cho mấy cung nữ khác lui ra, khuyên tôi: “Nương nương, nô tì biết Hoàng thượng đã khiến cho nương nương buồn, nhưng
nương nương nhất định phải sinh ra long tử. Chỉ có như vậy, ngôi hoàng
hậu của của nương nương mới vững vàng! Vì chuyện này, người trong nhà đã tìm đến Tống thái y của Thái y viện nhờ giúp đỡ rồi!”.
Tống thái y chuyên về phụ khoa đó ư?
Tôi rùng mình, vừa nghĩ đến chuyện sau này phải mang thai chín tháng mười
ngày, bỗng nhiên bụng tôi co thắt lại. Không được, chuyện này dù thế nào cũng không không! Con thì phải có, nhưng tuyệt đối không phải do tôi
sinh ra. Bất cứ ai sinh ra cũng đều được hết, chỉ cần mẹ đẻ của nó xuất
thân hàn vi là được!
Tốt nhất là để cho Tề Thịnh và Giang Thị
sinh một đứa con, tốt xấu gì thì đó cũng được coi là kết tinh “tình yêu” giữa hai người ấy.
Tề Thịnh đến rất muộn, vào lúc tôi đã ngủ gà ngủ gật một lúc lâu.
Lục Ly lay tôi: “Nương nương, tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy đi, Hoàng thượng đến rồi!”.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Tề Thịnh đã thay thường phục, oai vệ bước từ ngoài vào.
Lục Ly cùng những người hầu khác bước tới thay áo cho Tề Thịnh.
Tề Thịnh đưa tay ra ngăn bọn Lục Ly lại, mắt liếc nhìn mấy bình rượu trên
bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm rồi bước tới ngồi xuống trước
mặt tôi, cười nói: “Nàng không cần phải mượn rượu để lấy dũng khí đâu,
ta ngồi đây một lát rồi đi thôi”.
Tôi ngây người, nhìn Tề Thịnh
rót rượu đầy hai chiếc chén, tự uống hết một chén rồi mới nói bằng giọn