
anh còn chưa kịp nhìn thấy thế gian này, hắn đã vội cúi đầu xuống.
Trong đôi mắt hắn, ánh trăng dịu dàng kia vẫn nóng bỏng như lửa.
Ánh sáng này khiến Lý Thanh đau đến không thiết sống. Hắn bịt chặt mặt mình, cứ như vừa chạm vào lửa. Thân thể hắn cứng ngắc, cánh tay lại vì cố sức mà nổi cả gân và kinh mạch trên bàn tay.
Thế nhưng Lý Thanh không lên tiếng.
Hắn biết, Tiểu Xuân đang ở bên dưới, nàng đang ngủ.
Lý Thanh đè tay lên mắt mình, cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống mặt.
Lấy tay ra đi, để mắt của huynh thả lỏng một chút
Nàng đã nói vậy.
Lý Thanh run rẩy cả người. Nàng không nói gì nhiều, nhưng mỗi câu nàng nói, hắn đều nhớ rất rõ.
Tay Lý Thanh dần thả lỏng, cho dù mắt vẫn đau đớn.
Khi thân thể Lý Thanh lảo đảo sắp ngã, một bóng người nhanh chóng nhảy lên mái hiên, đứng sau lưng Lý Thanh, chưa kịp đứng vững đã vươn tay, tóm lấy gáy Lý Thanh.
Luồng khí lạnh lập tức nhập vào cơ thể, hóa giải cơn đau của Lý Thanh.
Chờ đến khi Lý Thanh hoàn toàn khôi phục, cả người hắn đã ướt nhẹp, ngồi trên mái hiên. Hạ Hàm Chi đứng vô cùng vững chãi đằng sau, y khoanh tay, cau mày nhìn Lý Thanh.
“Ngươi đang làm loạn gì vậy hả?”
Lý Thanh cúi thấp đầu.
Hạ Hàm Chi dùng chân đá mấy miếng vải đang để rải rác: “Còn không buộc lại?”
Lý Thanh động đậy, đưa tay sờ soạng trên đất, cầm lấy vải nhưng do dự không chịu làm.
Hạ Hàm Chi: “Sao hả, còn chưa tỉnh ra à?”
Lý Thanh cúi đầu, hắn thoạt nhìn hơi chán nản.
“Ta muốn mở mắt ra.”
Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày: “Hả?”
Lý Thanh nắm chặt tay thành nắm đấm, siết chặt tấm vải.
“Mọi người đều có thể mở mắt, ta cũng muốn.”
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Ngươi không phải là người.”
Lý Thanh hơi run rẩy.
Hạ Hàm Chi không đổi giọng, nói: “Mặc dù ngươi đã tu thành hình người, có hình người rồi, ngươi cũng không phải con người.”
Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, môi run lên, nhưng không nói gì.
Hạ Hàm Chi: “Ta có nói sai gì à?”
Không có, y nói không sai, nhưng chính vì không sai, Lý Thanh mới không biết trả lời thế nào.
Hạ Hàm Chi lại nói: “Thật ra thì, huynh cũng không cần đi vào ngõ cụt như thế, mở được mắt thì thế nào, không mở được thì sao, giá trị của huynh có liên quan gì đến đôi mắt đâu?”
Lý Thanh cúi đầu.
Khi Hạ Hàm Chi đang định nói tiếp, Lý Thanh bỗng nhiên mở miệng.
“Làm sao huynh biết.”
“Hả?” Hạ Hàm Chi dừng một chút, bất quá y nhanh chóng hiểu được ý của Lý Thanh.
“Ý ngươi là, sao ta biết thân phận của ngươi?”
Lý Thanh không lên tiếng.
Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Thứ ta mang đến, ngươi không nhận ra à?”
Lý Thanh: “Đó là của ta.”
Hạ Hàm Chi: “Đúng vậy.”
Vừa nói xong, Hạ Hàm Chi lại lấy bội kiếm Tinh Hà của mình ra. Thân kiếm màu trắng bạc, dưới ánh trăng càng thêm quý phái. Chỉ là, Hạ Hàm Chi lấy nó ra nhưng lại không có ý định rút nó ra, cổ tay y xoay một vòng, Tinh Hà cũng xoay theo, một cánh tay khác giơ lên, lấy vật treo trên kiếm Tinh Hà xuống —- đó là viên bạch ngọc có phong cách cổ xưa.
Hạ Hàm Chi cầm bạch ngọc trong tay, y chậm rãi ngồi xuống, cách Lý Thanh khá gần.
“Chuyện lộn xộn của võ lâm năm đó, ngươi nhớ được bao nhiêu?”
Lý Thanh mờ mịt ngẩng đầu, không hiểu ý của Hạ Hàm Chi.
Hạ Hàm Chi dùng hai ngón tay nắm lấy cằm Lý Thanh, bắt hắn phải nhìn thẳng mình.
Dưới ánh trăng, mặt Lý Thanh có vẻ âm trầm.
“Đúng, ngươi không nhớ rõ, ngươi quên rồi. Núi thây biển máu năm đó, yêu hận tình cừu năm đó, ngươi đều không nhớ. Nhiều người bỏ mạng như thế, nhiều người liều chết như vậy, cũng chỉ để cướp đoạt thứ này—-” Giọng nói Hạ Hàm Chi hơi khác bình thường, giọng của hắn trầm thấp, ẩn chứa một sự phẫn nộ và xúc động khó hiểu. Y đè viên bạch ngọc trên tay lên cổ của Lý Thanh.
“Chỉ vì một mảnh nhỏ như thế này ở trên người ngươi mà thôi!”
Bàn tay Hạ Hàm Chi vì dùng quá nhiều sức lực mà hơi run rẩy. Lý Thanh ngơ ngẩn một lúc, mới giơ tay lên, đụng đụng tay Hạ Hàm Chi.
Hạ Hàm Chi khẽ hạ giọng nói: “Ngươi muốn làm người à, ngươi không trốn thoát đâu, Thái Âm. Bất kể ngươi có đồng ý hay không, ngươi đã tạo ra một con sông đầy máu tanh, hôm nay ta đưa bạch ngọc này cho ngươi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng có thể thoát thân. Kết quả của ngươi cũng hệt như Liệt Dương vậy, điều khác biệt duy nhất, chính là ngươi có thể lựa chọn chủ nhân khác!”
Y nói rồi, ném bạch ngọc lên người Lý Thanh, xoay người muốn đi.
Lúc y định nhảy khỏi mái hiên, vạt áo của y bị kéo lại.
Hạ Hàm Chi quay đầu, Lý Thanh một tay nắm áo y, một tay cầm viên ngọc kia. Vẻ mặt hắn vẫn mờ mịt như cũ, trong vẻ mờ mịt còn có phần cẩn thận.
Lý Thanh từ từ đưa viên ngọc ra.
“Huynh, nếu huynh dùng thì lấy đi, ta, ta không cần, ta có thể không cần nó, huynh đừng bỏ…”
“Huynh đừng bỏ….”
Lý Thanh mặc dù không hiểu vì sao Hạ Hàm Chi đột nhiên lại như vậy, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy điều này có liên quan đến hắn.
Hạ Hàm Chi không thể tin nổi nhìn tên to lớn trước mặt mình.
“Ngươi là giả ngốc hay là ngốc thật vậy hả?”
Lý Thanh: “???”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu: “Là ngốc thật rồi.”
Lý Thanh: “…..”
Mấy câu trước đó thì không nói đi, nhưng câu này Lý Thanh hiểu, hắn cúi gằm cái đầu to không nói tiếng nào.