
Hạ Hàm Chi nhìn hắn, nói: “Vì sao ngươi muốn làm người?”
Nghe thấy vấn đề mình có hứng thú, Lý Thanh lại ngẩng đầu lên.
“Ta muốn làm người….”
Hạ Hàm Chi: “Ngươi nói rồi, ta muốn hỏi lí do cơ.”
Lý Thanh: “Ta….” hắn do dự một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Nghĩa phụ là người, nàng cũng là người, cả mọi người nữa…mọi người cũng là người, ta cũng muốn làm người.”
Hạ Hàm Chi dùng mông nghĩ cũng biết “nàng” mà hắn nói đến là ai.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lý Thanh, Hạ Hàm Chi thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ngươi phải biết rằng, ngươi cũng có nhiều điều đáng quý.”
Lý Thanh: “?”
Hạ Hàm Chi vỗ vỗ vai Lý Thanh, “Ngồi xuống đi.”
Lý Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hạ Hàm Chi, dáng vẻ hắn cao lớn, trông còn to con hơn cả Hạ Hàm Chi.
Hạ Hàm Chi đặt kiếm xuống, để ở bên cạnh, dựa lưng ra đằng sau.
“Ngươi có nhớ gì về Liệt Dương không?”
Lý Thanh không hiểu, lắc lắc đầu.
Hạ Hàm Chi cũng không bất ngờ: “Có nhớ cũng không được gì, nó xuất hiện sớm hơn người gần cả trăm năm.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi: “Khi Liệt Dương hiện thế, mọi người trong võ lâm đều thi nhau tranh đoạt, tranh đấu gần mười năm ròng rã. Có lẽ vào khoảng gần tám mươi năm trước, một người tên là Trương Kế đã đoạt được kiếm Liệt Dương, sáng lập nên môn phái có thực lực nhất võ lâm —- Mẫn Kiếm sơn trang.”
Lý Thanh sờ sờ một nhánh cỏ dại trên mái hiên. Lời của Hạ Hàm Chi hắn nghe không hiểu, cũng không quá hứng thú.
Hạ Hàm Chi nghiêng mặt nhìn hắn.
“Sự vinh quang suốt trăm năm qua của Mẫn Kiếm sơn trang chính là điều mà bao người trong chốn võ lâm có nằm mơ cũng muốn được cướp lấy, thế nhưng bọn họ chẳng thể thành công, bởi vì bọn họ biết, thanh kiếm trấn trang của Mẫn Kiếm sơn trang, chính là một thanh thần khí.”
Lý Thanh bức nhánh cỏ dại kia, nắm trong tay.
Giọng nói Hạ Hàm Chi khe khẽ: “Thế nhưng, trên giang hồ vẫn đang lưu truyền một truyền thuyết….”
Cỏ dại trong tay Lý Thanh bị xé nát.
Hạ Hàm Chi: “Liệt Dương yểm, Thái Âm xuất, Bạc Mang đãng quỷ, vạn kiếm quy tông.”
Tay Lý Thanh dừng lại.
Hạ Hàm Chi cầm cổ tay Lý Thanh.
“Ngươi, chính là kiếm Thái Âm —- người có được ngươi, có thể chống lại Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tay Hạ Hàm Chi nắm rất chặt, cổ tay Lý Thanh bị hằn lên vết đỏ. Dáng vẻ Lý Thanh vẫn ngơ ngác, mặt hắn xoay về phía Hạ Hàm Chi, do dự nói.
“Không cần chống lại…..”
Hạ Hàm Chi nheo mắt: “Ngươi không muốn? Ta nói rồi, ngươi không thể thoát được.”
Lý Thanh há hốc mồm.
“Thời cơ là do ta.”
Hạ Hàm Chi: “Hả?”
Lý Thanh yên lặng ngồi bên cạnh, khẽ nói: “Thời cơ là do ta, kẻ đó không nhịn được lâu đâu.”
“Thời cơ?” Hạ Hàm Chi nhíu mày “Là sao? Kẻ đó là ai?”
Lý Thanh lại khôi phục dáng vẻ ngờ nghệch, hỏi gì cũng không biết.
Hạ Hàm Chi thở dài, nói: “Tính tình này của ngươi…”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Hạ Hàm Chi nhìn nhìn rồi bật cười. Trong tay y vẫn đang cầm miếng bạch ngọc mà Lý Thanh đưa lại cho y, mặt ngọc bóng loãng nhắn nhụi, còn hơi lạnh.
Hạ Hàm Chi: “Biết ngươi bây giờ trông giống cái gì không?”
Lý Thanh: “Ùng ục?”
Hạ Hàm Chi: “Cún ngửi thấy mùi bánh bao.”
Lý Thanh: “Miếng ngọc này….ngươi có biết trở về dáng vẻ khi xưa của mình như thế nào không?”
Lý Thanh mờ mịt nhắm mắt lại.
Hạ Hàm Chi nói: “Ngươi còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau không, ta đã nói với ngươi, nếu ngươi đồng ý khôi phục lại nguyên hình của mình, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi đồng ý không? Chỉ cần ngươi trở lại nguyên hình, ngươi sẽ không phải sợ ánh sáng ban ngày, đến lúc đó, mặc dù ngươi không thể nhìn thẳng về phía ánh sáng nhưng vẫn có thể hoạt động tự do dưới ánh nắng mặt trời.”
Lý Thanh cúi đầu, vẻ mặt hắn do dự, Hạ Hàm Chi nói: “Ngươi không nói lời nào, nhưng ta biết ngươi không phải đang cam chịu. Ngươi không muốn, đúng không?”
Lý Thanh cúi đầu, kêu ùng ục hai tiếng.
Hạ Hàm Chi: “Ngươi muốn làm người, ngươi có thể dồn căn nguyên xuống nửa người dưới, đẩy kiếm khí ra ngoài. Nếu ngươi khôi phục lại nguyên hình, sức mạnh của kiếm sẽ có xu hướng tăng vọt, ngươi sợ ngươi không thể kiềm nén bản năng của mình, có đúng không?”
Yên lặng một lúc, Lý Thanh nói: “Huynh thật lợi hại.”
“….” Hạ Hàm Chi nói “Sao lại nói vậy?”
Lý Thanh: “Ta nghĩ gì huynh cũng biết cả.
Hạ Hàm Chi: “Không phải là ta lợi hại, là do ngươi quá ngốc nghếch, nghĩ cái gì đều để người ta đoán được.”
Lý Thanh: “À…”
Hạ Hàm Chi đứng lên: “Thôi, ngươi đã không muốn ta sẽ không ép.” Y nhặt Tinh Hà lên, lại treo vào bên hông, vứt viên bạch ngọc vào ngực Lý Thanh, nói: “Vật này vốn là của ngươi, ta có lấy cũng vô dụng, ngươi cứ mang theo bên người đi.”
Lý Thanh luống cuống tay chân nhặt bạch ngọc lên, hắn ngửa đầu đưa mặt về phía Hạ Hàm Chi.
“Huynh không cần à?”
“Không cần.”
“Vậy huynh không tức giận chứ?”
Hạ Hàm Chi: “Ta tức giận với kẻ ngu ngốc làm gì.” Y nói xong định đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì, khóe miệng cong lên, xoay người lại.
“Ngươi có biết, con người khác với những thứ khác ở chỗ nào không?”
Lý Thanh: “Khác, khác nhau?”
Hạ Hàm Chi chẳng quan tâm đến vẻ mặt nghi ngờ của hắn, khẽ nói: “Trên đời này, thứ phức tạp nhất chính là con người, bởi con người có trái