
hông dám tin trừng mắt nhìn con, sao mà ngay cả Trạch Viễn cũng đều phản kháng, giống như đứa con gái kia, cư nhiên tất cả đều phản kháng lại bà!
“Trạch Viễn, con không thể nghe mẹ con một chút sao? Con xem coi đã làm cho mẹ con tức giận đến như vậy rồi!” Ông Bùi cũng nghiêm khắc chỉ trích con.
“Ba, mẹ, thực xin lỗi! Con không thể nghe hai người. Nếu...... nếu, không nghe được giọng nói của cô ấy, con cũng sẽ rất thống khổ!” Trạch Viễn nửa quỳ nửa ngồi xổm ở trước mặt mẹ, khó xử cúi đầu, anh thật sự không cách nào làm được. Anh không muốn làm cho bất kỳ ai thương tâm, đã nhượng bộ không đi gặp Tiêu Tiếu, nhưng lmà bắt bọn họ mất đi phương thức liên lạc duy nhất, anh không thể tưởng tượng Tiêu Tiếu sẽ thương tâm đến thế nào? Anh tuyệt đối thể làm cho cô thương tâm!
“Trạch Viễn!” bà Bùi tức giận nặng nề mà đánh một cái lên lưng anh, thất vọng một mực lắc đầu, bước nhanh ra khỏi phòng.
“Trạch Viễn, con rất không hiểu chuyện!” ông Bùi gầm lên một câu, chạy nhanh theo vợ ra ngoài.
Trong phòng trống trơn, chỉ còn một mình Trạch Viễn ngây ngốc quỳ dưới đất. ‘Ba, mẹ, thực xin lỗi! Con không muốn làm cho hai người thương tâm, nhưng, xin hai người cũng có thể thông cảm cho con một chút, con chỉ muốn đơn thuần yêu một người, vì sao mỗi lần anh kiên trì một cái gì đó thì lại có nhiều trở ngại như vậy? Chẳng lẽ lúc nào anh cũng phải nghe theo sự sắp xếp của người sinh ra mình, mới có thể làm cho mọi người vừa lòng sao?
Yêu cô, là sai lầm rồi sao? Vì sao tất cả mọi người đều không tán thành? Vì sao mọi người không thể nghĩ rằng ngày cnf trẻ họ cũng có tình cảm chân thành tha thiết? Sẽ không sai, tuyệt đối sẽ không sai, trái tim anh mỗi giờ mỗi khắc đều được sự ngọt ngào của tình yêu tưới mát, tình yêu nồng đậm say đắm đã khiến cho anh không thể tự kiềm chế, yêu thương cô là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này!
Trời ơi, hãy cho anh ích kỷ một lần đi, chẳng qua anh chỉ muốn có được một tình yêu chân thật.
Trong một gian phòng khác, Bùi Cẩm Chương khuyên giải, an ủi vợ đang tức giận, rất sợ bà sẽ tái phát bệnh tim,”Đừng tức giận, đừng tức giận, con nhỏ tùy hứng, bà làm gì tức giận đến như vậy? Hành hạ chính bản thân mình.”
Lưu Phương Hoa thương tâm tức giận nói,”Ông nói xem con sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Nó trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy, nhất định là do quen biết đứa con gái kia! Tôi hôm nay đi cảnh cáo cô ta, ông có biết cô ta nói cái gì hay không, cô ta nói tôi không có quyền chỉ trích tình yêu của chúng nó!” bà tức giận nắm lấy tay chồng mình, miệng còn lặp lại “Thằng Viễn tại sao lại có thể như vậy? Nhất định là bị đứa con gái kia làm mất đi lí trí.”
Bùi Cẩm Chương vỗ về lưng vợ, nói theo,”Con giống bà.”
Lưu Phương Hoa kinh ngạc ngẩng mặt lên,”Tôi tuyệt sẽ không giống như nó, biết rõ cha mẹ lo lắng, còn khư khư cố chấp!”
Bùi Cẩm Chương khẽ vuốt mặt vợ mình, thử vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt của bà, nhẹ giọng an ủi,”Tình yêu luôn làm cho người ta điên cuồng! Thằng Viễn lần này là thật sự rung động!”
Bà kinh ngạc không nói gì, nhìn chằm chằm sự ôn nhu trong mắt chồng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, lời nói của Đinh Tiêu Tiếu, lời nói của Trạch Viễn, còn có lời nói giống như đã từng rất quen của Cẩm Chương. Trong lòng một trận hồi hộp, từng hình ảnh kia lại hiện lên trước mắt, bao nhiêu đau đớn trong đáy lòng âm ỉ dâng lên, run run giọng, thanh âm mỏng manh nói, “Tôi sợ Trạch Viễn giống tôi năm đó! Tôi rất sợ hãi!” Bà nhào vào trong lòng chồng, nhẹ giọng khóc nức nở.
Bùi Cẩm Chương nhẹ nhàng vỗ về lưng vợ, ôn nhu nói,”Trạch Viễn là một đứa con kiên cường, nó sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình!”
Để cho đêm nay lẳng lặng qua đi, người yêu nhau đau khổ vì kiên trì tình yêu, chỉ vì trong lòng vẫn tin tưởng tình yêu chân chính không gì sánh nổi.
Tác giả nhắn lại
Cảnh báo trước, dưới 18 tuổi không nên xem, ai trên 18 xem không được cũng đừng nên xem ….
Trạch Viễn đứng ở trước cửa nhà chính mình, lại có một tia do dự. Vết thương trên chân anh rốt cục đã tốt lắm, sáng sớm gọi điện thoại cho Tuấn Huy bảo anh ta gọi điện thoại về nhà mình, cùng cha mẹ nói đến công ty giao hạng mục, ra cửa nhưng không cách nào chờ đợi đi thẳng về nhà, rất muốn nhìn cô một chút, có lẽ để cho anh chỉ cần liếc mắt một cái, nhớ nhung trong lòng đều có thể giảm bớt một phần đi!
Có bao nhiêu lâu không bước vào nhà chính mình, khi Trạch Viễn đẩy cửa ra, cư nhiên có chút cảm giác xa lạ, bài trí trong phòng hết thảy như cũ, nhưng mơ hồ cảm thấy có chút bất đồng, trong phòng phiêu tán mùi hương quyến rũ, trong phòng này đã muốn tràn ngập hương vị của Tiêu Tiếu, tưởng tượng thân ảnh của cô ở trong phòng qua lại, tươi cười ngọt ngào, đều là làm cho anh khát vọng như vậy.
Rốt cục anh đã trở lại, cô đi đâu sao? Trong phòng lẳng lặng, không có nhìn đến thân ảnh của cô, Trạch Viễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, hướng bên trong đi đến.
Đang lúc anh đắm chìm ở trong tưởng niệm mãnh liệt với cô, đột nhiên phòng tắm truyền ra một tiếng thét chói tai, cùng với tiếng nước ào ào. Trong lòng Trạch Viễn cả kinh, Tiêu T