
ung Phượng Ca quay đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, cầm lấy chiếc
đèn lồng, ánh sáng nhỏ nhoi, chạy về một phía của cánh đồng ngô, sau đó cầm đén
lồng chạy khắp nơi, một lát sau huỳnh hỏa ( Dao Dao : tức là đom đóm đó các
nàng ^^) bay đầy! cả một cánh đồng tràn ngập huỳnh hỏa, những điểm sáng li ti
nho nhỏ trôi nổi khắp nơi, như một trời sao sa rơi xuống mặt đất, thật là mỹ lệ…..
Lạc Khanh
Nhan ngẩng đầu nhìn chăm chăm hàng trăm hàng ngàn huỳnh hỏa nhảy múa trong đêm,
đáy mắt mang cười, ôn nhu như nước….
“ Nhan Nhan
thấy như thế nào?!” Dung Phượng Ca chạy về, đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan, nở nụ
cười. Vì chạy hơi lâu cho nên hơi mệt, cho nên thanh âm có chút đứt quảng. Lạc
Khanh Nhan vươn tay nắm lấy cổ tay của y, truyền vào một ít nội lực, điều khí.
Dung Phượng Ca hô hấp điều lại…
“ Rất đẹp!”
Lạc Khanh Nhan trả lời
“ Nhan Nhan
thích không”
“ Thích! Rất
thích, cảm ơn ngươi, Dung Phượng Ca”
“ Nhan Nhan
thích là tốt rồi….”
“ Khi Phượng
Ca không vui sẽ đến sau núi làm như thế này, sau đó nhìn huỳnh hỏa bây đầy trời,
sẽ cảm thấy lòng nhẹ hẫng, cũng sẽ không còn buồn nữa, cho nên Nhan Nhan đừng
buồn …” Dung Phượng Ca ngốc ngốc an ủi
“ Ha hả, thật
ngốc quá! Ta không phiền lòng nữa rồi…..” Lạc Khanh Nhan mỉm cười : “ có ngươi,
ta… là sao buồn được chứ. Tiểu tử ngốc! ai bày ngươi cách này vậy”
“ Cái này
a, là Phượng Ca một lần phát hiện mà thôi…” Dung Phượng Ca đỏ mặt giải thích.
Nhan Nhan lúc nào cũng nói y ngốc, thật là y rất thông minh mà, ngay cả gia gia
nói y thiên tư thông tuệ hơn người cũng chỉ có Nhan Nhan nói y ngốc mà thôi!
Lạc Khanh
Nhan nở nụ cười, thấy vẻ mặt y như vậy, dù là phiền não gì cũng vứt đằng sau,
dang tay từ đằng sau ôm lấy thắt lưng của y, cằm đặt trên vai y, Dung Phượng Ca
yên lặng để cho Lạc Khanh Nhan ôm mình, hơi thở của nàng phả trên cổ y, thật ấm
nóng. Dung Phượng Ca thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc ấm áp lúc này
đây
Ngô đồng,
huỳnh hỏa bay đầy trời, những điểm sáng lấp lánh di động
Gió, nhè nhẹ
thổi, thanh âm xào xạc…
Tiếng côn
trùng vẫn rả rích và tiếng ếch nhái bắt mồi vẫn kêu âm ĩ
Thiên
không, u tối đen huyền như miếng lụa đen khổng lồ bao trùm của bầu trời
Những chú
huỳnh hỏa bay nhảy trong đêm, như là điểm sáng duy nhất trong không gian u tối
lúc này đây
Ẩn hiện,
hai bóng người dây dưa ôm chặt lấy nhau, bất li bất khí….
Tất cả, vẽ
nên một bức tranh tuyệt đẹp….
images
“ Ai?!” Lạc
Khanh Nhan quát khẽ. Bóng đen vút qua khung cửa, thoắt cái đã không thấy. Đôi
con ngươi ám lại, lắc mình đuổi theo. Võ công của Lạc Khanh Nhan đã đột phá đến
tầng thứ bảy trong mười tầng, cũng là người đầu tiên ở tuổi này có thể đột phá
tầng thứ bảy. Theo lời của Hàn Vô, thì khi đến tuổi của Lạc Khanh Nhan cũng chỉ
ở tầng thứ sáu mà thôi, huống chi Lạc Khanh Nhan chỉ mới tập võ cách đây bốn
năm, dĩ nhiên là có sự trợ giúp của Thiên Niên Liên nhưng là nếu không điên cuồng
cố gắng có lẽ thành tựu đã không có được như ngày hôm nay. Người ngoài đánh giá
nàng mạnh mẽ cường hãn, võ công tuyệt đỉnh nhưng ai lại biết được đằng sau vẻ
bên ngoài hào nhoáng đó là biết bao nhiêu mồ hôi mà máu huyết của nàng?!
Khinh công
như gió, nhẹ như yến có thể đạt đến cấp bậc đạp tuyết vô ngân, trong thiên hạ
này tính ra chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lạc Khanh Nhan đánh giá bóng đen cách đó
không xa, khinh công có thể nói là nhất lưu, nhìn bóng lưng không hiểu sao có
chút quen thuộc, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nhìn hắc y nhân….
Đến bìa rừng,
Lạc Khanh Nhan cố ý thả tốc độ chậm lại, thanh âm trong trẻo : “ đã đến rồi sao
còn chạy đi Băng Lạc đến bệ hạ?!” Hắc y nhân nghe thế, thân hình một thoáng
rung động, chùn lại không bước đi tiếp nữa mà quay đầu lại nhìn Lạc Khanh Nhan,
vươn tay tháo xuống khăn che mặt, cười khổ : “ đã lâu không gặp! Lạc Khanh
Nhan…”
“ Đúng vậy,
đã lâu không gặp…” Lạc Khanh Nhan đạm cười, từ từ tiến lại gần, khóe môi cong
lên tiếu dung lạnh lẽo : “ không biết bệ hạ đại giá quang lâm đến đây là có
chuyện gì?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nam tử trước mặt mình, vẫn vễ mặt cuồng
dã ngạo mạn như lúc trước gặp gỡ chỉ có điều trông y giờ khắc này cũng không
còn kiệt ngạo bất tuân như xưa nữa mà thay vào đó có gì đó tiêu điều, trầm ổn
cùng… mệt mỏi. Có lẽ, người này đã … trưởng thành nhiều hơn!
“ Hắn… có
khỏe không ?!” Lam Quân Băng nhẹ giọng hỏi
Lạc Khanh
Nhan lạnh lùng nhìn Lam Quân Băng, thanh âm lạnh nhạt không ra cảm xúc : “
ngươi không có tư cách hỏi mấy chuyện này!” Lam Quân Băng sắc mặt tái mét nhưng
không có nổi giận, chỉ cười khổ, mi mắt rũ xuống, than khẽ : “ đúng vậy a! ta…
là không có tư cách”. Hắn cũng không có ý định đến đây, chẳng qua là kiềm lòng
không đậu mà thôi. Đã nói là sẽ quên nhưng tại sao đã cố quên lại càng nhớ đậm
sâu?! Đã nói là sẽ buông nhưng là sao quá khó khăn. Hắn rất nhớ rất nhớ y, nhớ
y âm dung nụ cười, nhớ y vẻ mặt bình thản, nhớ y ánh mắt trong suốt sạch sẽ… nhớ
đến mức, cũng không rõ khi nào đã đơn độc một mình đến nơi này rồi…
“ Ngươi
thích hắn, có thể cạnh tranh, có thể dùng bất cứ thủ đ