
Khanh Nhan nhún nhún vai,
lãnh đạm lắc đầu : “ lão ngoan đồng, ta không phải là hắn cho nên không ngốc đến
nỗi để cho ngươi lừa đảo, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho ngươi lại
cần nhiều ngân lương đến như vậy?”. Thanh âm bất chợt cũng nghiêm túc đi lên,
Hàn Vô nghe vậy, từ vẻ cười cợt, cũng chuyển sang đứng đắn hẳn, ngài khẽ nhíu
mày, thanh âm mang theo vô tận sầu lo : “ ngươi có biết linh chi thảo?!”
“ Một loại thảo
dược chỉ có trong truyền thuyết?! bách thảo đứng đầu – Vạn Linh Chi…” Lạc Khanh
Nhan không nhanh không chậm đáp
“ Không phải
trong truyền thuyết, mà nó vốn có thật, loài cây ấy sinh trưởng ở trong hoang mạc,
trăm năm xuất hiện một gốc, thiên hạ này tồn tại vốn chỉ hai gốc mà thôi…” Dung
Cơ thở dài : “ linh chi thảo, công dụng chủ yếu là giảm hàn, rất tốt cho cơ thể,
hơn thế nữa đối với những người bị nhiễm hàn băng như Phượng Ca, thật sự rất
thích hợp….”
“ Cho nên….” Lạc
Khanh Nhan giương mắt nhìn Dung Cơ
“ Nghe nói trên
giang hồ có người rao bán linh chi thảo, giá trị vạn lạng hoàng kim…” nói đến
đây, Dung Cơ cũng không nói tiếp, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan
“ Đã hiểu, nhất định
ta sẽ đem linh chi thảo đến cho người….” Lạc Khanh Nhan nhẹ nhàng mỉm cười….
“ Nha đầu, chẳng
lẽ, ngươi cứ định như vậy cả đời sao..?”! Dung Cơ ngưng mắt nhìn Lạc Khanh
Nhan, một thoáng thâm trầm. Lạc Khanh Nhan đối diện cùng ngài, không một chút
trốn tránh, đáy mắt mênh mang, một mảnh vô định, cũng khiến cho Dung Cơ lắp bắp
giật mình, nữ hài tử này rốt cuộc đã từng gặp biến cố gì mà khiến cho bản thân
của mình giấu kín tâm tư đến vậy, ngay đến cả ngài cũng không đoán được suy
nghĩ thật sự của nữ hài tử này
“ Lão đầu, như vậy
có gì là không tốt?!” Lạc Khanh Nhan đạm cười, đáp lại
“ Rốt cuộc mục đích
sống của ngươi là cái gì đây?! quyền lực, danh vọng….” Dung Cơ cảm thán.
“ Có lẽ đi….” Lạc
Khanh Nhan gật đầu, nó như là một thói quen, một bản năng, có lẽ vậy. Dù đi bất
cứ nơi đâu, đến bất cứ chỗ nào, nàng vẫn luôn không ngừng xây dựng cho mình một
lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất, quyền cao che trời, phú giáp thiên hạ… lớp vỏ bọc như
vậy, há chẳng phải an toàn nhất sao?!
Thật ra… nữ tử
này vẫn luôn có cảm giác không an toàn, hoàn toàn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài
của nàng
“ Nha đầu, ngươi
muốn trở thành cường giả, nhưng thật ra ngươi có hiểu, thế nào là cường giả
chân chính ?!” Dung Cơ nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm tràn đầy nghiêm
nghị. Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Cơ một hồi lâu, mới nhẹ nhàng đáp : “ cường giả
chẳng phải là kẻ mạnh sao?!” Dung Cơ vươn tay vuốt nhẹ chòm râu của mình, gật đầu
đáp : “ không sai, cường giả là kẻ mạnh, nhưng làm như thế nào mới thực sự là mạnh…”
“ Phải lãnh huyết
phải vô tình, chân chính cường giả tuyệt đối không có điểm yếu, biết khi nào
cương khi nào nhu, nhưng tuyệt đối không được để ai chân chính thấu mình, chân
chính đi vào lòng của mình….”
“ Sai rồi…!!”
Dung Cơ lắc đầu cười dài
“ Cường giả cũng
là nhân, cũng có điểm yếu, nhưng một cường giả thực sự, chính là biết bảo vệ điểm
yếu kia, khiến cho người ta dẫu biết, cũng không dám động vào, ấy! mới là kẻ thực
sự mạnh, khiến cho người ta kính ngưỡng chứ không phải là sợ hãi, ngươi hiểu
không ?!”
Nghe vậy, Lạc
Khanh Nhan một thoáng sững người….
“ Nha đầu, ngươi
hãy còn trẻ lắm, có những chuyện đợi vài chục năm qua đi, ngươi mới có thể lĩnh
hội sâu sắc hết được…” Dung Cơ ánh mắt một thoáng xa xăm nhìn về một phía chân
trời, ánh mắt giảo hoạt cơ trí thường ngày, một thoáng liễm đi, thay vào đó là
đôi con ngươi man mác ưu sầu, nặng nỗi ưu tư…
Sáng hôm sau
Trời tờ mờ, sương
sớm còn bao phủ khắp nơi
Hơi lãnh xâm nhập
vào da người
Phương đông, những
tia sáng đầu tiên đã bắt đầu lộ ra, một vùng chân trời ráng đỏ, như là có ai đó
lấy thứ màu đỏ diêm dúa kia, vẻ từng mảng lớn trên bầu trời….
Bên ngoài thành,
một đám người hắc y, đội ngũ chỉnh tề, nghiêm chỉnh đứng đó như là đang chờ người
Bỗng, tiếng vó ngựa
mỗi lúc một tiếng lại gần, đám hắc y nhân đang ngồi trên lưng ngựa, nhanh chóng
nhảy xuống ngựa, đứng thành một hàng dài, cung kính cúi đầu..
“ Không cần đa lễ,
đi thôi…” thanh âm lãnh thanh, không ra cảm xúc, bạch y nam tử vừa đến, thấy
tình cảnh này, lãnh đạm vung tay, sau đó cưỡi ngựa phi như bay về phía trước,
đám hắc y nhân nghe thế, nhanh như cắt phóng lên lưng ngựa, đuổi theo bóng lưng
của bạch y nam tử
Hướng bọn họ đang
đi, là hướng bắc…
“ Huyền! trong
thư Lam nói như thế nào ?!” Lạc Khanh Nhan giảm tốc độ của bạch mã lại, lên tiếng
vấn hắc y nam tử bên cạnh. Hắc y nam tử đáp : “ Lam, hắn nói Khã Hãn Tây Dã nhất
quyết muốn gặp cho được chủ nhân…”
Lạc Khanh Nhan nhếch
môi đạm cười, không nói tiếp, hắc y nhân tên gọi Huyền cũng không lên tiếng,
nhìn nàng, một thoáng suy tư
Hắn thật sự không
rõ, chủ nhân đang suy tính điều gì?! Còn nhớ hơn một năm về trước, lần đầu tiên
tương kiến người này, ấn tượng đầu tiên cho đến bây giờ chưa bao giờ suy giảm
trong y
Người này, luôn vận
một thân bạch y, dung mạo tuấn mỹ vô song, nhất là đôi h