
oa đào mắt một mảnh tà
khí, tiếu dung như có như không, tà mị tận xương
Người này, lúc
nào cũng cười được, nhưng đáy mắt lúc nào cũng lãnh thanh, không ra hỉ giận
Sát phạt quyết
đoán, một câu nói đùa như thật như không, lại vô hình chung chỉ điểm càn khôn,
lơ đãng một cái liếc mắt, cũng khiến cho người khác, run mình kính sợ
Đó là như thế nào
một người?! tự nhận bản thân không phải hạng người ngu ngốc gì, như y thật sự
không biết được, thật ra người này vốn là như thế nào, khi thì lãnh đạm bất cần
đời, khi thì lãnh huyết vô tình, khi thì đa đoan đầy mưu mẹo, khi thì giảo hoạt
thâm trầm…. một kẻ đa nhân cách sao?!
Nhưng là… người
này thực sự mạnh!
Dù, bây giờ còn
chưa phải là cường giả chân chính, nhưng sau này… sẽ nhanh thôi, người nãy sẽ cởi
đi lớp vỏ vướng bận tầm thường, toát ra muôn trượng hào quang, sẽ khiến cho người
khác phải cúi đầu kính ngưỡng….
Y vẫn luôn tin là
như vậy, cho nên khoảnh khắc sơ ngộ kia, y cam nguyện cả đời làm thuộc hạ của
người này, không phải đơn thuần là người này cứu y một mạng
“ Huyền! ngươi lại
suy nghĩ cái gì đâu ?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, thanh âm có chút chế giễu
Hắc y nam tử,
giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, cung kính cúi đầu, đáp : “ không có!”
Lạc Khanh Nhan
xuy cười, có chút đùa giỡn : “ không cần làm vẻ mặt quan trọng như vậy, coi như
chuyến đi này là đi thăm thú chút mỹ cảnh đi”
“ Là, chủ nhân…”
Huyền gật gật đầu. Người này, bất cứ lúc nào, đối mặt với bất cứ vấn đề gì, dù
là sinh tử đi chăng nữa, cũng có thể đùa giỡn được. Còn nhớ hơn nửa năm trước,
thương đội của bọn họ đưa hàng hóa quan sa mạc, gặp phải bầy sói hoang, tình trạng
khi đó thật sự nguy hiểm, bầy sói hoang đã đói lâu ngày, cho nên dường như liều
mạng, chính vì vậy mà bọn chúng mạnh vô cùng, là người này, một mình dụ đi bầy
sói hoang, cứu mạng cả trăm huynh đệ trong thương đội. Ba ngày ba đêm mất tích,
bọn họ cứ tưởng người này đã làm mồi cho sói, không ngờ sau ba ngày nhìn thấy
người này, quần áo rách tả tơi, người đầy vết thương nhưng vẫn cười cợt đứng
trước mặt y, lúc đó y chợt nghĩ, thật sự trên thế gian này, còn có gì khiến cho
người này sợ hãi ?!
“ Huyền, ta đặt
tên cho ngươi là Huyền, vì ngươi thích mặc hắc y, nhưng tính cách cũng không cần
đầu gỗ đến như vậy a,…” Lạc Khanh Nhan có chút cảm thán. Bốn vị hộ pháp dưới
tay nàng, Lam thì thanh nhã phiêu dật, giống như thế gia công tử, Hồng thì yêu
diễm tà mị, mười phần yêu cơ, Thanh lại tròn tròn mặt búp bê, đáng yêu mười phần,
chỉ có người này – Huyền, lại đầu gỗ, ít nói, đủ nhàm chán. Bên cạnh nàng, một
Linh Vân dong dài nói nhiều khiến cho đầu óc nàng đôi khi như muốn bung ra, còn
người này lại không chịu nói dù chỉ một tiếng, cũng khiến cho nàng cảm thấy thực
sự buồn tẻ….
“ Vậy chủ nhân muốn
thuộc hạ nói gì ?!” Huyền hỏi lại
“ Thôi đi, thật sự
ngu ngốc, không biết sau này ai lại vô phước gã trúng cho ngươi!” Lạc Khanh
Nhan lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Huyền nghe thế, đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn
im lặng không nói
Càng về gần Tây
Dã, không khí càng ngày càng lạnh, mới có đầu thu, mà khí trời Tây Dã đã rét
như vậy, hèn gì khi đông đến, băng tuyết như muốn đông lại khắp vùng đất nơi
đây….
Lạc Khanh Nhan có
trong mình nội công thâm hậu, đương nhiên là không cảm thấy lạnh, cho nên trên
đường, vẫn một bộ bạch y, trong đám người hắc y, lại là một đám hắc y nhân quấn
chặt áo choàng thật sự nổi trội….
Khắp một vùng đất
rộng lớn, thảo nguyên không xanh tốt như mùa hạ, thay vào đó là vẻ xơ xác tiêu
điều, mang chút gì đó điêu linh phờ phạc, cứ cách vài ba dặm, lại có những liều
trại của người dân Tây Dã, chụm lại thành một đám….
Quan sát địa thế
nơi đây, Lạc Khanh Nhan phát hiện một điều khá thú vị, nơi này không giống như
vùng đất trong tưởng tượng của nàng, mặc dù thiên nhiên không ưu ái mảnh đất
này lắm, nhưng bù lại thượng thiên ban cho nơi đây thật nhiều khoáng sản trù
phú, chỉ có điều bọn họ còn chưa biết khai thác mà thôi
‘ Quả thật chuyến
đi này, thực sự không uổng..’ Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, có chút ý vị sâu xa
Gần đến thành đô
của Tây Dã, Lạc Khanh Nhan để cho ngựa tốc độ chậm lại, gần như là bước đi, giống
như là ngắm phong cảnh dân tình nơi đây, đáy mắt một thoáng hứng thú, Huyền thấy
thế, ra hiệu cho đám hắc y nhân đằng sau, để cho bọn họ đến hội họp với Lam trước,
còn mình thì đi theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan….
“ Lão bá, cho hỏi
này là cái gì vậy ?!” thấy bên đường một lão bá bày sạp hàng trưng bày những sợi
dây đeo tinh xảo có chút ngộ nghĩnh, Lạc Khanh Nhan một thoáng ngạc nhiên, bèn
nhảy xuống ngựa, vươn tay chạm vào vài thằng ti kết tinh xảo, lên tiếng hỏi
Lão ông nghe vậy,
mỉm cười : “ công tử chắc chắn không phải là người dân nơi đây đúng không ?!” Lạc
Khanh Nhan gật đầu, đáp : “ đúng vậy!” Lão bá chỉ vào mấy thằng ti kết, lên tiếng
giải thích : “ đây là… ‘trói tình’, đem tâm của người mình ái trói chặt, đem
tình của người mình yêu, buộc lấy, một đời dây dưa, muôn thế khó thoát, người
kia một khi nhận, ấy là vạn kiếp bất phục…!!”
“ Thật sự như vậy