
lâu năm nhưng chưa ai phác giác, hôm trước bệnh
đột nhiên kính phác, mệnh vong…” Lam lên tiếng
“ Xem ra bên thái
y viện có kẻ phản bội, đế vương trúng độc mà lâu như vậy không rõ, trừ phi bọn
thái y ấy điều là lũ vô dụng…” Hồng yêu mị cười, nữ nhân này cũng hơn mai mươi
tuổi, xinh đẹp mười phần, một thân đỏ y như diễm, đôi phượng mắt liễm diễm
quang hoa, mỗi nhăn mi mày cười điều để lộ phong tình vô hạn. Người này chính
là một trong tứ đại hộ pháp, cũng là nữ hộ pháp duy nhất của Lạc Khanh Nhan
“ Nghe nói có một
loại mạn tính độc dược, vô sắc vô vị khiến cho người ta trúng độc lâu năm nhưng
không có chút biểu hiện nào, thầy thuốc cũng khó nhìn ra….” Huyền xen vào, cũng
chưa chắc là bên thái y có nội gian, dẫu sao Viêm đế cũng không phải là hạng tầm
thường, há có thể bị đám người thái y xoay vần
“ Trừ phi kẻ hạ độc
là người mà Viêm đế tin tưởng nhất….” tròn tròn búp bê mặt, thanh y thiếu niên,
lên tiếng, người này là Thanh
“ Viêm đế hậu
cung vô số, nhưng duy độc sủng ái lâu năm vị Nhu quý phi..?!” Lạc Khanh Nhan nhếch
môi lạnh nhạt cười
“ Nhu quý phi
cùng Viêm đế phu thê tình thâm, sao lại…” Hồng nghi hoặc, dẫu sao thì nữ nhân
tâm nhuyễn, đối với một vị đế vương sủng ái bản thân hơn mười mấy năm, sao lại
có thể dễ dàng ra tay được, trừ phi…
“ Nữ nhân một khi
tâm ngoan lên là một điều đáng sợ…” Lam cười khẽ
“ Hiện giờ thế cục
của Viêm quốc như thế nào?!” Lạc Khanh Nhan uống một ngụm trà, vẻ mặt lạnh nhạt
vô ba
“ Bên ngoài thì
bình ổn nhưng nội bộ rất loạn, hiện giờ tạm thời chia làm hai phe chính, một
bên là thái tử còn bên kia là tứ hoàng tử, vị thái tử Viêm quốc này nghe nói
làm người thủ đoạn âm hiểm, vì mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào còn tứ
hoàng tử xưa nay nhã nhặn, xử thế ôn hòa cho nên cũng rất được lòng dân
chúng….” Hồng thuật lại
“ Ngươi đã từng gặp
bọn họ..?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Hồng, Hồng hắc hắc cười, khẽ phao cho
Lạc Khanh Nhan một cái mị nhãn : “ Gia, người đừng quên ta là tú bà, dù không
tiếp xúc nhưng ít nhiều cũng nghe không ít tin tức về bọn họ” Lạc Khanh Nhan
rút trừu khóe miệng, nàng không rõ, ngay đến cả Linh Vân còn sợ nàng ba phần,
nhưng vị nữ hộ pháp này lúc nào cũng có thể ‘đùa giỡn’ nàng được
“ Tứ hoàng tử quả
thật ôn hòa xử thế nhưng cũng chưa chắc là hạng tầm thường..” Huyền cứng ngắc
xen vào, người này y đã từng tiếp xúc một lần, dù chỉ là tình cờ nhưng để lại
trong y ấn tượng không sai
“ Với loại người
‘tiếu lý tàng đao’ còn đáng sợ hơn nhiều với kẻ ‘tâm ngoan thủ lạt’ a…” Lạc Khanh
Nhan nhạt nhẽo cười
“ Chủ nhân, ngài
nghĩ, chúng ta nên cùng ai hợp tác nha…” Thanh hì hì cười
“ Thanh, đừng
quên, chúng ta chỉ là thương nhân, không tham gia chuyện triều đình…” Lạc Khanh
Nhan nói
“ Nhưng là chủ
nhân, sản nghiệp của chúng ta ở Viêm quốc không ít, nếu quốc gia đó lục đục quá
đà thì sẽ gây tổn thất không nhỏ đâu a..” Thanh vô tội nháy mắt
“ Ngươi không
nghe câu, càng loạn càng có khả năng kiếm lời sao, nên hảo hảo lợi dụng thời cơ
lúc này mà kiếm chác đi, cơ hội ngàn năm có một đó…” Lạc Khanh Nhan giảo hoạt
cười
“ Chủ nhân, ta
phát hiện ngươi càng ngày càng ‘gian thương’ nha..” Hồng le lưỡi, bộ dạng hết sức
thở dài cùng ‘ai oán’ : “ đáng thương Viêm quốc”
“ Đúng rồi, Lam!
Thứ đó từ Tây Dã đã vận chuyển hết về đây chưa?!” Lạc Khanh Nhan nhìn về phía
Lam, Lam ôn hòa cười : “ còn một chuyến cuối cùng đang trên đường, còn vài ngày
nữa là đến, chủ nhân! Rốt cuộc thứ kia có tác dụng gì vậy?!”
Lạc Khanh Nhan bí
hiểm cười : “ thiên cơ không thể tiết lộ…..”
“ Ngươi đang làm
cái gì đâu?!” Lạc Khanh Nhan họp sau, quay lại sân của mình, thấy Dung Phượng
Ca ngồi xổm trước gốc cây, khẽ nhíu mày, tiến lại gần, lên tiếng hỏi. Dung Phượng
Ca đang ngồi một xó ‘tự kỷ’ nghe câu hỏi của Lạc Khanh Nhan, một chốc rùng
mình, quay đầu lại, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, bĩu môi oán giận : “ Nhan
Nhan, đi đường không có tiếng động…” Lạc Khanh Nhan sờ sờ mũi, cười trừ, với nội
công của nàng, bước đi ‘nhẹ như yến’ cũng không có gì là sai cả, nhưng là nam
nhân này ngồi một xó, họa quyển quyển cái gì a, sắc mặt hảo hồng, là do bị phơi
nắng quá lâu?!
“ Đứng lên đi,
ngươi ngồi dưới này không sợ bị nắng chiếu đến choáng váng đầu óc ..” Lạc Khanh
Nhan vươn tay nắm lấy cổ tay của y, kéo đứng dậy, Dung Phượng Ca dĩ nhiên là rất
ngoan ngoãn thuận theo
“ Nhan Nhan làm
xong việc rồi ư?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi thăm, Lạc Khanh Nhan đạm cười gật
đầu
“ Nhan Nhan ..”
“ Ân”
“ Nhan Nhan…, Phượng
Ca lần này đến nơi này….. không phiền Nhan Nhan chứ?!” Dung Phượng Ca ngượng
ngùng cười, vì nhớ Nhan Nhan mà y bỏ nhà chạy đến đây, nhưng là bây giờ nghĩ lại,
nếu như chuyện này khiến cho Nhan Nhan thêm phiền phức…
“ Gia gia của
ngươi có biết ngươi đến đây không ?!” Lạc Khanh Nhan mỉm cười, lão ngoan đồng
đó rốt cuộc âm mưu gì đây?! để cho người này xuống núi mà bây giờ vẫn chưa tìm
đến, nếu nói không có mục đích, đánh chết nàng cũng không tin, Dung Phượng Ca
nghe Lạc Khanh Nhan hỏi vậy, ấp a ấp úng, tổng không thể nói là