
y hạ dược khiến
cho gia gia ‘hôn mê’ rồi lẻn xuống núi đi, như vậy Nhan Nhan có hay không là
trách y rất xấu xa?! Dung Phượng Ca khẽ cau mày, nhưng là y không thể nói dối
Nhan Nhan a
Biết y khó xử, Lạc
Khanh Nhan chuyển qua đề tài khác : “ đúng rồi, ngươi lần này đến đây có muốn
đi đâu thăm quan không ?!” mấy hôm nay nàng bận rộn với công việc để hắn một
mình, hắn cứ ngồi dưới gốc cây mà ‘tự kỷ’ thế này, thật sự không tốt chút nào.
Dung Phượng Ca nghe thế, mắt sáng lên, ra sức gật gật đầu, y đương nhiên là rất
muốn đi thăm thú cảnh vật Tây An nha, nghe nói sông núi Tây An thật sự đẹp, nhất
là Lê hoa, một rừng Lê hoa trắng muốt, xinh đẹp tuyệt luân, trong thư thượng
nói, mùa thu Lê hoa nở ở Tây An đặc biệt đẹp, có thể nó vùng sông nước này là
quê hương của loài hoa dịu dàng như nước này
“ Vậy ta để cho
Linh Vân bồi ngươi đi thăm thú được hay không ?!” Lạc Khanh Nhan khẽ cười, nhìn
thấy hắn vui, nàng dĩ nhiên cũng sẽ rất khoái hoạt, nam nhân này luôn khiến cho
nàng bất giác thả lỏng khi đi bên cạnh a, nhưng là… nghĩ đến đây, bất giác tiếu
dung trên môi ảm đạm đi vài phần, nhưng là chỉ khẽ lướt qua, nhanh đến mức,
Dung Phượng Ca cũng không hề phát hiện
“ Không cần…”
Dung Phượng Ca lắc đầu, nếu không cùng đi với Nhan Nhan thì còn gì ý nghĩa cơ
chứ, y thà ngồi ở đây, chờ Nhan Nhan về là tốt rồi. Lạc Khanh Nhan làm sao
không hiểu tâm ý của y, nhưng là giữa hai người bọn họ vĩnh không có kết quả tốt,
cho nên Lạc Khanh Nhan chỉ có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người mà thôi
Tại sao không dứt
khoát tuyệt tình?!
Lạc Khanh Nhan thực
sự rất muốn làm vậy, nhưng là nàng không làm được, thực sự không làm được…, chỉ
cần nhìn ánh mắt toàn tâm toàn ý hắn ỷ lại nàng, tín nhiệm nàng, chỉ cần nhìn
tiếu dung thuần túy tràn đấy ái mộ ấy, nàng vĩnh viễn… không thể tuyệt tình được,
cho nên chỉ biết kẻo thật dài khoảng cách, khiến cho hắn nản lòng mà thôi,
nhưng là… kẻ ngốc này, xem ra càng cố chấp hơn cả nàng…
Nếu có thể, nàng
thật sự rất muốn bóp chết người này….
Rất muốn giết người
này….
Sau đó, đem hắn
đóng băng, giữ bên mình….
Không cho ai nhìn
đến, không cho ai chạm vào….
Không sợ ai làm hại
đến hắn, không sợ ai đem hắn từ bên nàng cướp đi….
Càng không sợ, hắn
vì nàng mà tử….
Từng, có đôi khi
những suy nghĩ này lướt qua trong đầu nàng, khi ấy Lạc Khanh Nhan thật sự khủng
hoảng, luôn biết mình rất lãnh huyết nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân mình lại
lãnh huyết đến mức đó, lãnh huyết đến mức chính bản thân mình cảm thấy thật sự
ghê tởm, đáng sợ….
Dung Phượng Ca….
Dung Phượng Ca…..
Ngươi sao không
cách ta xa thật xa, nếu cứ như thế này, có ngày ta không khống chế được bản
thân mình mà ra tay với ngươi mất, Dung Phượng Ca…! ngươi nói ta phải làm cái
gì bây giờ ?!
Đầu ngón tay vô
thức bấu thật chặt vào lòng bàn tay, in hằng những đường máu rõ rệt, Lạc Khanh
Nhan rũ xuống mi mắt…. bất giác thở dài, bóng lưng hốt nhiên tịch liêu không thể
tả….
Thật bi ai!……
“ Nhan Nhan…?!”
Là đang suy nghĩ cái gì đâu?! Dung Phượng Ca lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ
trong đầu của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nâng mi mắt, nhìn hắn, ôn thanh cười
: “ không có gì, Dung Phượng Ca, ngươi thật sự không muốn đi chơi sao?!”
“ Nhưng Phượng Ca
chỉ muốn đi cùng Nhan Nhan a…” Dung Phượng Ca chớp mắt đẹp nhìn Lạc Khanh Nhan,
hết sức khả ái. Lạc Khanh Nhan khống chế trong lòng xúc động muốn ôm lấy hắn mà
nhựu lận, bật cười : “ hảo hảo, sợ ngươi luôn, mai ta dẫn ngươi đi chơi, được
không?!”
“ Còn muốn ăn kẹo
hồ lô…” Dung Phượng Ca phấn khởi lên tiếng
“ Được, cho ngươi
ăn chục xâu…” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, thật sâu bất đắc dĩ a….
“ Hoan hô, Nhan
Nhan là tốt nhất…” Dung Phượng Ca vui vẻ cười, mắt đẹp híp lại thành một đường
cong, cái mũi hồng hồng do lúc nãy phơi nắng, tiếu dung xinh đẹp tựa như phù
dung rực nở, tràn đầy hạnh phúc cùng khoái hoạt khiến cho người bên cạnh cũng cảm
thấy vui vẻ đi lên…
Lạc Khanh Nhan cười
cười…
Là nhận mệnh?!
Là bất đắc dĩ..?!
Là thuận theo..?!
Hay là…. Buông
tay mặc cho số phận?!
Cũng không rõ, với
nam nhân này, Lạc Khanh Nhan luôn không thể làm theo dự định đã định săn của bản
thân, chỉ cần là hắn, nàng có thể nhanh chóng phá vỡ quy tắc của mình, chỉ cần
là hắn… nàng có thể qua loa những dự định của mình, người này sinh ra, mệnh trung
chú định là khắc tinh của nàng… một đời….
Có lẽ… đây là lần
cuối cùng, điên cuồng một lần đi… duy nhất một lần, cuối cùng… Lạc Khanh Nhan mặc
niệm, qua ngày mai, qua ngày mai… lại đem hắn trả về cho gia gia của hắn đi…
Nhưng là, tối hôm
đó, một vị khác quen thuộc lại đến, nói vài câu, lại khiến cho một lần nữa, dự
định của Lạc Khanh Nhan hoàn toàn phá bỏ, đồng thời cũng khiến cho bức tường cuối
cùng ngăn cách kia, phá vỡ…
“ Sư phụ, người đến
là để nói yêu cầu thứ hai sao?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm lên tiếng
Hàn Vô nhìn nhìn
Lạc Khanh Nhan, đáy mắt chợt lóe đau lòng, nhưng rất nhanh liễm đi, thay vào đó
là nét mặt từ ái, ngài cười hiền : “ Khanh Nhan a! gần hai năm nay, tốc độ phá