
gươi
thích là được rồi…” Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, vẻ mặt không mặn không nhạt,
không có chút biểu hiện nào khác thường ngày, nhưng là vào mắt của Dung Phượng
Ca lại mang ý vị khác. Nhan Nhan không vui?! Dung Phượng Ca dẫu trì độn nhưng vẫn
cảm nhận được, y khẽ mím môi, rũ xuống mi mắt, bất chợt bầu không khí hãy còn
vui vẻ lúc nãy, lặng ngắt….
“ Nhan
Nhan, có chuyện gì ưu phiền sao?!” Dung Phượng Ca khẽ thì thầm, rất nhỏ nhưng
là Lạc Khanh Nhan sao không thể nghe thấy?! Lạc Khanh Nhan nhìn y, thật lâu, thật
lâu… bất chợt cười khẽ : “ Dung Phượng Ca, vì cớ gì, tâm trạng của ta, ngươi có
thể luôn luôn dễ dàng nhận lấy?!”
Dung Phượng
Ca ôn nhu cười, tiếu dung dịu dàng thuần túy, như là gió xuân mang hơi ấm, lan
tỏa từ từ, gây tầng tầng gợn sóng, y nói : “ chẳng phải Phượng Ca đã từng nói rồi
sao, là vì… tâm của Nhan Nhan, Phượng Ca có thể cảm nhận được mà…..”
Thật không
?!
Có thể cảm
nhận được sao?!
Nhưng là… tại
sao ta lại không cảm nhận được tâm của ngươi…
Không thể bắt
lấy, không thể nắm bắt…..
Càng… không
thể ràng buộc….
Vậy thì…. Hủy
đi…
Chỉ cần hủy
đi… là có thể… không lo, không vướng bận, không sầu…..
‘ Hủy đi… hủy
đi…’ chấp niệm này như một ác ma, luôn quanh quẩn trong đầu nàng, khó đuổi, như
là một nỗi ám ảnh, chợt lóe, rồi bao trùm lên khắp trí óc của Lạc Khanh Nhan,
bàng hoàng…..
Chỉ cần một
cái xoay tay nho nhỏ của nàng… hắn sẽ không còn…
Chỉ cần một
cái vung tay, thật nhẹ…. Thật nhẹ….
Đôi mắt, vốn
bình tình vô ba, từ giờ khắc nào, ám trầm, sâu không thấy đáy….
“ Nhan
Nhan…?!” Thấy Lạc Khanh Nhan chợt yên lặng, Dung Phượng Ca lên tiếng
Khẽ vươn
tay, đầu ngón tay của nàng chạm nhẹ vào gương mặt của hắn, rồi từ từ vuốt nhẹ,
xuống cổ….
Cổ, là vùng
yếu ớt nhất của con người, chỉ cần dùng một chút lực, mạng… tức vong!
Chỉ là… một chút
nữa…
Nhưng là….
Nhưng là….
Đau quá!
Lòng, tựa như có
ai đó, bóp ngặt
Tâm của nàng….
Tan nát cả rồi…
Không thể ra tay
được, thực sự không thể ra tay
Nguyên lai, nàng
đối ai cũng có thể lãnh huyết tuyệt tình, lại duy độc không thể nhẫn tâm với hắn
Thua! Thua cả một
đời….
Bỗng, một luồng
sát khí, từ bên ngoài ập đến, ý thức còn chưa tỉnh hắn, thì theo bản năng, Lạc
Khanh Nhan đã dùng chưởng lực né tránh, nhưng là hắc y nhân dường như đã quen với
chiêu thức của Lạc Khanh Nhan, đột ngột chuyển hướng tránh được một kiếp, mũi
kiếm lãnh như băng dùng tốc độc gần như là thần tốc hướng về phía của Dung Phượng
Ca….
Tay vươn ra, nắm
chặt lấy đầu mũi kiếm, máu chảy, đỏ đậm cả bàn tay, rơi nhẹ xuống mặt thuyền….
Nội lực, va chạm
một chút, kiếm hủy, hắc y nhân nhanh như cắt chạy trốn, khinh công như lưu
quang phi vũ, nhanh như thiểm điện….
Sự việc diễn ra
quá nhanh, như là trong một tích tắc, hắc y nhân chạy, mà Lạc Khanh Nhan cũng
không muốn đuổi theo
Chỉ là, sao tầm
nhìn trước mặt của nàng, lại mờ mịt đến như vậy… rất mờ, rất mờ…..
Dung Phượng Ca thất
thần nhìn Lạc Khanh Nhan, khẽ vươn tay, đầu ngón tay, chạm nhẹ vào gương mặt của
nàng, thì thào : Nhan Nhan là đang khóc sao, rất đau?!…
Nguyên lai, từ
lúc nào, lệ nhòa nơi khóe mắt, nước mắt tràn mi, giàn dụa….
Hai hàng thanh lệ,
vô thanh vô tức, rơi như mưa….
Gặp nhau, quen
nhau… chỉ là trong khoảnh khắc, một cái chạm mắt là…. Vạn kiếm bất phục
Tình, đã cố nén
lâu như vậy
Tâm, đã cố dấu
sâu đến như thế
Cảm giác, từ lâu
đã không còn, nhưng vì cớ gì vẫn có thể đau lòng, vẫn có thể… rơi lệ….
Dung Phượng Ca….
Dung Phượng Ca….
Rốt cuộc phải như
thế nào mới tốt đây, không thể sát được ngươi….
Dung Phượng Ca dẫu
không diệt thiên hạ, nhưng cũng có một ngày thiên hạ cũng vì hắn mà điên đảo…,
mà số mệnh của kẻ ‘diệt thiên’ là nhất định tử, không quá hai lăm tuổi, từ cổ
chí kim, chưa từng ai có thể vượt qua mệnh cách này…
Không thể giết được
ngươi, vậy thì…. Dùng tính mạng của ta, cả một đời bảo vệ ngươi, được không ?!
“ Nhan Nhan rất
đau sao, đừng khóc, đừng khóc….!!” Dung Phượng Ca luống cuống nắm chặt lấy tay
của Lạc Khanh Nhan, khẩn trương xử lí vết thương, vì không mang theo dược, chỉ
có thể dùng vải buộc tạm….
“ Dung Phượng
Ca…”
“ Ân…”
“ Dung Phượng
Ca….”
“ Ân…”
“ Ta….. nhiều lần,
luôn muốn giết ngươi…?!” Lạc Khanh Nhan chợt cười, chỉ cần ngươi chết, ta vĩnh
viễn sẽ không bao giờ có điểm yếu, nhưng hết lần này đến lần khác, lại ra tay
không được, hết lần này đến lần khác, lại cứ luôn luyến tiếc, hết lần này đến lần
khác, lần lượt nhượng bộ, lần lượt… buông xuôi…
“ Phượng Ca… biết…”
sao lại không biết, sao y lại không thấy sát ý nhiều lần trong đôi mắt của Lạc
Khanh Nhan, chỉ cần là Nhan Nhan thì Dung Phượng Ca y điều có thể cảm nhận tinh
tế, đến từng hơi thở thật nhẹ, chỉ cần là Nhan Nhan, y điều có thể cảm giác được,
tâm của người này… như thế nào, chúng ta là cùng chung một nhịp đập, y vẫn luôn
tin điều đó, nhưng là Nhan Nhan chưa bao giờ hiểu, nhưng là không hiểu cũng
không sao, chỉ cần y cảm nhận là đủ rồi….
“ Đã biết, sao
còn không cách ta xa một chút, ngươi… thật ngốc!” Lạc Khanh Nhan chợt cười,
vươn tay ôm t