
muốn liên quan gì đến nhà Howson nữa. Cô đi qua vườn hoa nhà Howson, cứ thẫn thờ bước dọc theo hàng cây phía trước. Cho đến khi hai chân tê dại, sắc trời chuyển tối thì cô té xỉu không còn biết gì nữa. Cô còn nhớ rõ, ánh trăng trước khi cô mất đi cảm giác tuy vô vàn trong trẻo song cũng đầy hờ hững lạnh lùng.
“Mày là người nào trong nhà Howson vậy?” Một giọng nói chuẩn Anh phát ra trong không gian nhỏ hẹp, gã đàn ông ngồi ở góc sáng sủa của căn phòng bỗng đứng dậy đi về phía Vương Dĩ Cầm.
Căn phòng chật hẹp chỉ có một ngọn đèn leo lét, Vương Dĩ Cầm nheo mắt lại, nhìn về phía gã ngoại quốc gầy yếu, đôi mắt xanh biếc của gã khiến cô bất giác thấy sợ hãi, “Tôi không quen biết gia đình Howson.”
“Ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Vương Dĩ Cầm định đứng dậy nhưng nhận ra mọi chỗ trên thân thể cô đều đau nhức, mềm nhũn, đầu óc choáng váng, cả người nóng như lửa đốt.
“Mày không cần biết tao là ai, nếu ở rừng cây tao không thấy mày và mang mày về đây thì chắc mày đã bị sói đói trong rừng ăn thịt rồi.” Gã đàn ông nhếch môi, nở một nụ cười khiến Vương Dĩ Cầm lạnh tóc gáy.
“Nơi này có sói sao? Rốt cuộc ông là ai?” Tiếng gõ cửa trầm thấp đột ngột vang lên ngắt lời gã đàn ông đang định đáp lời cô, gã dỏng tai lên nghe ngóng một chút, xác nhận đó là tiếng gõ cửa có quy luật như trong giao ước mới quay đầu cảnh cáo Vương Dĩ Cầm, “Mày ngoan ngoãn ở đây, tốt nhất đừng phát ra tiếng động gì, nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức.” Dứt lời, gã xoay người bước ra khỏi căn phòng tối om.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Vương Dĩ Cầm cố áp chế sợ hãi đi theo gã đàn ông. Cô thấy gã đi vào hành lang rộng chưa đến hai mét, bước lên cầu thang dốc ngược ở cuối hành lang, rồi khuất dạng sau cánh cửa gỗ ở đỉnh cầu thang. Vương Dĩ Cầm khẽ đẩy thử thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa chặt rồi.
Cô vội quay lại với không gian nhỏ hẹp trong tầng hầm, với ngọn đèn leo lét tỏa sáng mù mờ.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Vương Dĩ Cầm, cô không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Trước khi té xỉu cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ mất đi Phong Tiêu Dã, song vừa tỉnh lại đã thấy mình bị nhốt dưới tầng hầm mà bốn phía toàn là đá, cô rất sợ hãi.
Gã đàn ông nói giọng chuẩn Anh kia thoạt nhìn thật u ám, gã nói “Nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức”, như vậy cho dù cô không phát ra tiếng động nào như lời gã nói thì sớm hay muộn gã cũng sẽ giết cô.
Nghe ý tứ trong lời gã thì hình như gã có thù hận gì đó với gia đình Howson, vì sao gã lại bắt cô tới đây? Nếu cô nói cho gã cô cũng hận nhà Howson thì gã có thả cô ra không?
Lúc trước, cô đau lòng đến nghẹt thở, không muốn sống nữa, thầm mong mình có thể lập tức chết đi để giải thoát khỏi nỗi đau tận xương tủy này, mà lúc này đây, cô lại bị một gã đàn ông xa lạ khống chế, lúc nào cũng có thể mất mạng. Phải chăng ông trời muốn thành toàn cho nguyện vọng của cô?
Nếu vậy, cô sẽ không còn phải khắc khoải nhớ nhung Phong Tiêu Dã nữa.
Cô muốn gặp lại Phong Tiêu Dã một lần, trước khi đi cô đã nói với anh”Không bao giờ… gặp lại nữa” hoàn toàn không phải lời nói thật, khi ấy do cô quá đau lòng nên mới nói như vậy.
Vương Dĩ Cầm cắn môi để chính mình bình tĩnh lại, cô lại lần mò đi lên cầu thang, áp tai vào khe hở trên cánh cửa gỗ nghe ngóng.
“Mày không thể trốn ở đây nữa, tin đồn bên ngoài đã lan ra rồi.”
Vương Dĩ Cầm thoáng sửng sốt, cô có ấn tượng rất sâu sắc với giọng nói vừa lạnh lùng vừa cao ngạo này, sao lão ta lại ở đây? Lão ta và gã đàn ông thâm trầm kia có quan hệ gì với nhau?
“Mày chỉ cần đưa tao đến Nam Phi, tao thề sẽ không gây rắc rối cho mày nữa, quan hệ của chúng ta sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật.”
“Thẻ nhớ đâu?” Anthony Howson đưa mắt hung hăng nhìn về phía Sam vì lẩn trốn mà trở nên gầy yếu chật vật.
“Chờ tao đến Cape Town bình an, nhận được mười triệu đô la của mày, tao sẽ đưa thẻ nhớ cho mày.” Sam ngồi trên chiếc giường đơn nhún vai nói, bây giờ gã không thể tin tưởng ai được nữa, gã chỉ còn có thể tin chính gã.
“Mày đừng có quá đáng!” Anthony Howson tức giận hét lên: “Mày hại con gái tao ra nông nỗi như vậy, tao đã muốn bắn chết mày từ lâu rồi!”
“Mày nhớ không nhầm chứ? Chính mày đã hại con gái mày mới đúng! Nếu không phải mày muốn nuốt trọn món tiền kia, tao sẽ bắt con gái mày để trút giận sao?” Từ trước đến giờ Sam luôn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cho dù giờ đây đang lâm vào khốn quẫn mặt gã vẫn không đổi sắc, gã nắm trong tay rất nhiều nhược điểm của những kẻ giàu có, chỉ cần gã tùy tiện yêu sách thì cũng đủ để làm lại cuộc đời.
“Mày…” Anthony Howson không lúc nào không hối hận vì lúc trước đã bị ma quỷ đưa đường mà hợp tác với Sam, cung cấp tiền viện trợ cho gã, giúp gã rửa tiền, dắt mối làm ăn,… Những chuyện này khiến lão kiếm được món lợi khổng lồ, song cũng khiến lão vì thế mà luôn sống trong sợ hãi. Thậm chí vì một lần chia tiền không ưng ý sau khi rửa tiền mà Sam đã nhẫn tâm bắt cóc Alice, đối xử với cô như với đám con gái nhà nghèo khác, bán cho kẻ giàu có làm đồ chơi.
Cho nên giờ đây dù có phải trả giá đắt đến mức nào, lão cũng phải giúp Alice già