
lên uống mấy ngụm rồi quay đầu nói với Lâm Hiểu: “Em làm sao vậy, hơn nửa đêm mà còn dám ở phòng anh à?”
Thực ra Lâm
Hiểu cũng đoán được bây giờ đã quá nửa đêm, chuyện đã đến nước này cô
cũng chẳng cần nghĩ đến hậu quả gì nữa, vò đã mẻ lại sứt rồi nên cô tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi nghe thấy Bác Thần hỏi như vậy, lý
trí mới trở về, cô cố gắng đứng lên nhưng chỉ giãy dụa được một chút rồi cũng chẳng có kết quả, nên cứ nằm trên giường nói với Bác Thần: “Dì Lan bảo anh uống rượu nên gọi em tới trông anh, sau lại bảo em giúp đỡ chăm sóc anh.” Đại khái mọi chuyện là như vậy, trong lòng Lâm Hiểu còn cân
nhắc không biết cô có nói quá chuyện nào không?
Quả nhiên là thế, Bác Thần âm thầm thở dài, “hiểu biết” của hắn với mẹ mình lại bay lên một tầm cao mới.
“Em bị sốt, bị từ bao giờ?” Bác Thần nhìn hai má đỏ ửng của Lâm Hiểu, hai
mắt cô nhắm chặt, tóc đen dài phủ trên gối, trông thật mê người.
“Hôm nay, buổi sáng, lúc vừa rời giường…”
“Là buổi sáng ngày hôm qua.” Bác Thần nói thẳng, “Vậy hiện tại em tính sao, trở về hay tiếp tục ở chỗ anh ngủ?”
Suy nghĩ Lâm Hiểu rốt cuộc cũng vận động, vài giây sau, cô mở to mắt, cố gắng đứng lên, “Em trở về ngủ.”
Trong lòng Bác Thần có cảm giác thất vọng không nói rõ, đang chuẩn bị đưa cô
về nhà, đột nhiên thấy Lâm Hiểu đứng yên. Chỉ thấy mặt cô không chút
biểu cảm ngẩng đầu lên nói: “Em, hình như không mang theo chìa khóa.”
Lâm Hiểu đột nhiên có xúc động muốn lật bàn, cuối cùng cô cố gắng tìm về lí trí. Lúc mới đến cô vẫn tưởng chỉ đi một lát rồi trở về ngủ, làm sao
còn nghĩ đến chuyện mang chìa khóa.
Con ngươi Bác Thần lướt qua tia
vui sướng. Hắn cảm thấy đầu mình bớt đau hơn, sợ biểu tình quá mức rõ
ràng hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý thần bí nhìn cô nói: “Vậy đêm nay em
tính ở lại chỗ này qua đêm?”
Lâm Hiểu cứng đờ người, đúng rồi, bây
giờ đã hơn nửa đêm, lại còn cô nam quả nữ, cô nghiêm mặt trả lời: “Bây
giờ em đang bị bệnh, anh sẽ không cầm thú như vậy chứ?”
Bác Thần đứng đắn nói: “Anh là cái loại người như vậy sao?”
Lâm Hiểu vừa thở phào, Bác Thần lại tiếp tục nói: “Chuyện cầm thú như kiểu
cho em ngủ dưới đất đương nhiên anh sẽ không làm, yên tâm, hai ta sẽ
cùng nhau nằm trên giường, anh không để bụng đâu.”
Hơi thở của Lâm Hiểu ngừng lại, tức giận ném gối vào mặt hắn: “Quả nhiên là cầm thú! Còn là đồ mặt người dạ thú!”
Bác Thần không nhịn được tàn nhẫn cười tươi: “Chuyện này không thể trách
anh, là tại em yêu thương nhung nhớ trước.” Nói xong, còn tranh thủ cho
cô một ánh mắt ái muội.
Lâm Hiểu vừa thẹn vừa giận, nắm chặt gối đánh cho hắn thêm vài cái nữa, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cánh tay cũng càng ngày càng vô lực, cho đến khi ngay cả nâng lên cũng không còn sức.
Bác Thần biết mình đùa quá, vội vàng vỗ vỗ lưng cô: “Em còn tinh thần mà đánh nữa hả?”
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy đầu chóang váng, không thèm để ý đến hắn, cô ôm gối, người mềm nhũn.
Bác Thần chịu thua cô, nói: “Em nằm xuống đi, anh đi rót cho em cốc nước.”
Tuy Lâm Hiểu không trả lời nhưng thân thể lại nghe lời nằm xuống. Bác Thần
kéo chăn đắp lên người cô, chỉ một thóang thôi, hương vị xa lạ phất qua
chóp mũi cô. Khuôn mặt rực hồng của Lâm Hiểu nay càng đỏ hơn, tim đập
rộn lên, loại cảm giác này vô cùng xa lạ mà kỳ diệu. Tựa như khuyết
thiếu cảm giác an toàn nhưng lại chờ mong chuyện không an toàn xảy ra.
Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc mình bị sốt hỏng rồi mới có loại ý tưởng này trong đầu. Cô xấu hổ, giả làm đà điểu, nhắm chặt hai mắt.
Bác Thần nhìn hai mắt nhắm chặt của Lâm Hiểu, con ngươi đen không giấu nổi
lo lắng. Hắn cúi người chỉnh lại chăn cho cô, bàn tay xoa nhẹ lên trán
cô mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.
Phòng khách và phòng bếp đều im ắng, Bác Thần rót một cốc nước ấm, lại mở tủ thuốc lấy mấy viên thuốc hạ sốt rồi mới trở về.
“Thuốc đây, em uống đi.” Bác Thần nói với Lâm Hiểu đang rúc trong chăn.
Lâm Hiểu hơi mở hai mắt, Cố gắng uống viên thuốc Bác Thần đưa tới.
“Uống xong thì ngủ tiếp đi, anh đi tắm đã.” Cả người tòan mùi rượu, hắn khó chịu không chịu được.
Lâm Hiểu gật gật đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Như là biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, Bác Thần nhịn không được
vụng trộm cười, cố ý làm bộ không biết gì, cầm quần áo lưu loát ra khỏi
phòng, Ái muội (trung)
Trong phòng trừ bỏ tiếng nước chảy loáng thoáng cùng
tiếng điều hòa chạy, Lâm Hiểu không nghe thấy cái gì nữa. Chỉ có mình cô ở trong một không gian trống rỗng, Lâm Hiểu cảm thấy sợ hãi, còn có
loại bất an khi đến một nơi xa lạ.
Cô muốn về nhà…
Lâm Hiểu càng
nằm càng bất an, cô tự hỏi nếu lúc này chạy về gọi Lâm mẹ mở cửa thì hệ
số cô còn sống bằng bao nhiêu?Lão mẹ có thể hay không bất chấp tất cả
mắng cô suốt đêm? Thực ra bị mẹ mắng suốt đêm còn tốt hơn ở trong phòng
đàn ông ngủ một tối? Điều này không hề phù hợp với quan điểm của cô từ
trước tới nay.
Lâm Hiểu cân nhắc lại cân nhắc, cuối cùng cô bò xuống giường đi ra cửa Lý gia.
Chậm chạp bước đi, cô đứng trước cửa ngây người vài giây mới mở cửa. Không
biết có phải do uống thuốc hạ sốt không mà đầu cô càng ngày