
sao? Tống Hàng Hàng tự mình vụng trộm vui mừng…
Hôm nay lúc tan lớp, Y Tuệ đi lên ban 12.
Nhìn thấy Tống Hàng Hàng cùng Diệp Nhất Đình đều ở đây, Y Tuệ rất vui vẻ:
"Ha ha, mấy người ký túc xá chúng ta đã lâu rồi không đi chơi cùng nhau, buổi trưa tụ tập làm một bữa đi! Hai bạn có đồng ý không?"
Vừa
khéo Tống Hàng Hàng không có chuyện gì, tất nhiên không do dự đáp ứng,
mà Diệp Nhất Đình lại quyết định dời lịch hẹn với Trần Văn Trọng, đi ăn
cùng các cô.
Vì vậy cả đám ước hẹn, mười hai giờ gặp mặt ở phòng ăn.
Đến phòng ăn, năm người hi hi ha ha nói chuyện luyên thuyên, Y Tuệ lén nhìn Chương Uyển, chợt nói: "Ha ha, tất cả mọi người khai rõ tình trạng gần
đây của mình một chút đi, ví dụ như, lớp học mới có diễm ngộ(*) gì hay
không, ha ha."
(Editor: (*) diễm ngộ: ở đây có nghĩa là tình yêu, bạn trai, hoặc thích ai đó…)
Tống Hàng Hàng nhìn bộ dáng xấu hổ của Chương Uyển, cũng biết Y Tuệ lại bắt đầu phát bệnh nhiều chuyện rồi.
"Khụ khụ…" Y Tuệ vụng về ho hai tiếng, "Trước tiên là nói về mình nhé, ban
khoa Văn thật đúng là, sư nhiều cháo ít(*)! Lớp bọn mình chỉ có mười lăm nam sinh, ai cũng như đầu gỗ, khiến mình thật hoài niệm đến ban hai
chúng ta năm ngoái… Chương Uyển, bạn thì sao? Mình nghe nói, ha ha, hiện tại cũng đã có người đặc biệt đưa bữa sáng cho bạn rồi."
(*) sư nhiều cháo ít: Chỉ sự mất cân đối (nữ nhiều nam ít)
Nháy mắt Chương Uyển đỏ mặt, ấp úng nửa ngày, mới nói: "Đó là tôi Kiền ca ca của mình…"
"Mình cũng biết, nam sinh ban hai năm ngoái rất hay dùng một chiêu này để
theo đuổi nữ sinh, gì mà, Kiền ca ca này, Trần ca ca nọ, ha ha, khẳng
định không có gì tốt!"
Nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Chương Uyển, Tống Hàng Hàng vội vàng tạo một bậc thang đi xuống cho cô (giải vây), "Y Tuệ bạn cũng đâu có tốt gì, mình không có ai nên mới đánh chủ ý lên người khác!"
"Đúng đó!" Lâm Duyệt Lam cũng vội vàng phụ họa, "Chương Uyển, bạn đừng để ý tới cô ấy, bạn nói với mình là được!"
Gì? … Bốn người khác ngồi đó đồng loạt hiện vạch đen.
Y Tuệ không cam lòng, lại quay sang Diệp Nhất Đình, "Bạn nói đi bạn nói đi? Nghe nói. . . . . ."
"Được rồi, đừng “nghe nói” mãi nữa, thật sự mình đã có bạn trai, tên là Trần
Văn Trọng, học cùng ban, xem bạn còn bát quái nữa không? Sớm muộn cũng
đến phiên chúng mình trừng trị bạn!"
"Ồ!" Y Tuệ lập tức kích
động, Lâm Duyệt Lam cùng Chương Uyển cũng trông mong nhìn Diệp Nhất
Đình, trông cậy vào sự táo bạo của cô.
Diệp Nhất Đình cũng không
ngượng ngùng, ào ào nói lại mọi chuyện, cũng giống như nói với Tống Hàng Hàng hôm đó, cuối cùng lại nhìn Tống Hàng Hàng, "Hàng Hàng cũng có diễm ngộ đó, Y Tuệ cứ tra hỏi đi."
Khá lắm! Mượn đao giết người! Tống Hàng Hàng thầm lo lắng, mình? Diễm ngộ? Chẳng lẽ Diệp Nhất Đình lại tinh mắt như thế?!
"Ha ha, Hàng Hàng ơi, Hàng Hàng còn cái diễm ngộ gì, đã sớm…" Y Tuệ nói
xong trừng lớn mắt, "Không đúng! Hàng Hàng, không phải Cố Ngự Lâm của
bạn đang ở ban 11 sao? Chẳng lẽ bạn lại thừa dịp anh ấy không có ở đây
liền hồng hạnh xuất tường(*)?"
(*)hồng hạnh xuất tường: ngoại tình
Hả?… Y Tuệ lại động kinh rồi… Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là
ngồi thẳng, một lần nữa giải thích câu nói đã nói tám trăm lần với Y
Tuệ, "Y Tuệ này, mình nói một lần cuối cùng, nghiêm túc, thanh minh với
bạn, mình, và Cố Ngự Lâm, là mối quan hệ tình bạn trong sáng! Không cho
bạn nói lung tung!"
"Những điều này cũng không phải là vớ vẩn
lung tung…" Y Tuệ cô thì thầm , trong lòng ai thán cho Lâm Tử đáng
thương của cô, nghỉ ngơi hồi lâu mới nói, "Không phải Cố Ngự Lâm, vậy
bạn thành thật khai báo đi, diễm ngộ gì?"
Tống Hàng Hàng vừa định chết không nhận, Diệp Nhất Đình xông tới, "Hàng Hàng… Ha ha, mình đã
nói rồi mà, mọi người cũng vui vẻ… Đỗ…"
Được rồi được rồi, xem ra cô Tống Hàng Hàng thật bất hạnh lại kết bạn với một lũ xấu xa, cô nhận mệnh!
"Chuyện đó thì có gì đâu! Là học sinh chuyển trường ban mình!" Đủ hào phóng chứ!
Tống Hàng Hàng không chú ý tới, nơi đó có một người, sau khi nghe xong câu
đó, trong nháy mắt ngẩn người, rồi mất tự nhiên cúi sát đầu ăn cơm.
Dĩ nhiên bạn học Y Tuệ không muốn bỏ qua cho Lâm Duyệt Lam cuối cùng,
nhưng người ta liều chết chống chọi, nói mình không có bạn trai, Y Tuệ
cũng đành thôi.
Một bữa cơm này diễn ra rất vui vẻ hân hoan. Có
một phải có hai, sau đó năm người thường xuyên liên hoan ở đây, Y Tuệ
nhiều chuyện trong lúc vô tình trở thành người liên lạc, ai bảo cô cứ
muốn biết "Tình trạng gần đây" của mọi người?
Rất nhanh đã đến
cuộc thi giữa kỳ lớp mười một, nửa học kỳ này, Tống Hàng Hàng mất nhiều
công sức hơn trước kia nhiều, một mặt là bởi vì trong ban khoa học tự
nhiên người tài giỏi quá nhiều, cô hiểu, đi ngược dòng không tiến tất
lui, mặt khác, cô không muốn dẫm lên vết xe đổ.
Nhưng cuộc thi
giữa kỳ này, Tống Hàng Hàng không thể nắm chắc vị trí thứ nhất nữa rồi,
dù sao trước khi trùng sinh, về khoa học tự nhiên gì gì đó, từ khi tốt
nghiệp cô không hề tiếp xúc qua, hiện tại người cố gắng bỏ công sức
không chỉ có một mình cô, sức bật của từng người được quyết định ở