XtGem Forum catalog
Thanh Xuân

Thanh Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324290

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

đó.

Ba ngày bốn môn thi, Tống Hàng Hàng cảm thấy hơi mệt, đi ra từ trường thi, Tống Hàng Hàng một mình đi tới phòng ăn.

"Đồ ngốc!" Có người ở sau lưng gọi cô.

"Là cậu à…" Tống Hàng Hàng không nhìn cũng biết là ai.

Cố Ngự Lâm chạy chậm tới trước mặt Tống Hàng Hàng, bây giờ anh đã cao 1m78 rồi, ước chừng cao hơn Tống Hàng Hàng gần một cái đầu.

"Đã rất lâu rồi em không tìm tôi ăn cơm!" Dừng lại, Cố Ngự Lâm tức giận chất vấn.

Cũng đúng, hình như sau khi phân ban, hai người chỉ đi ăn cùng nhau sáu bảy lần.

Nhưng chia trung bình cũng là một tuần một lần, không phải ư?

"Cậu nhóc cậu vẫn còn chê ít à? Mình đã bận bịu muốn chết rồi!" Tống Hàng

Hàng hừ một tiếng, cậu nhóc chết tiệt này có luyến mẫu tình kết (ý ở đây là bám váy mẹ) sao?

"Vậy hôm nay cùng nhau ăn cơm đi!" Cố Ngự Lâm nắm lấy cánh tay Tống Hàng Hàng tiến vào căn tin.

"Ai ai ai cậu buông ra đi! Đau! Đau!" Tại sao cậu cứ nhất định nắm lấy tay

trái mình? Tống Hàng Hàng buồn bực.

"A, ngượng ngùng, vậy…" Cố Ngự Lâm quay đầu lại cười với cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, "Cứ như vậy đi!"

"…"

"Vẫn là cơm chiên, đúng không?"

"Ừ…"

"Vậy thì ngồi chỗ này nhé!" Vào căn tin, Cố Ngự Lâm tiện tay chỉ vào một vị

trí gần cửa sổ, "Ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ tôi, tôi lập tức sẽ trở về!"

"Được…" Sao cô lại có cảm giác có gì đó không đúng.

Tống Hàng Hàng mê mang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau khi ngồi xuống, vuốt

lại mái tóc có chút hỗn độn, cô bị cuộc thi làm mụ mẫm đầu óc rồi! Lại

đưa mắt nhìn cây mộc miên(*) ngoài cửa sổ, vẫn nên nghỉ ngơi thôi, mấy

ngày gần đây đọc sách quá nhiều, tiếp tục như vậy nữa lại biến thành ngu ngốc mất…

(*) Cây mộc miên: Cây gạo

Mùa này cây gạo còn chưa nở hoa, lá cây cũng không còn mấy, chỉ còn gốc cây trơ trọi ở nơi đó, nhưng Tống Hàng Hàng nhìn, cũng cảm thấy có một phen mỹ cảm khác. Đến mùa hạ, hoa gạo kết lại thành từng đám bông, bay múa

đầy trời, giống như tuyết rơi, cực kỳ xinh đẹp.

Tống Hàng Hàng đắm chìm trong trong tưởng tượng của mình, không chú ý đến người đứng đối diện.

"Tống Hàng Hàng?"

"A! Cậu đã trở lại à?" Tống Hàng Hàng lấy lại tinh thần thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, nghiêng đầu qua.

Không phải Cố Ngự Lâm.

Thấy Đỗ Tử Thăng, trong nháy mắt, trong lòng Tống Hàng Hàng có hơi chột dạ, "Sao, tại sao lại là cậu?"

"Tại sao không thể là mình?" Đỗ Tử Thăng khẽ mỉm cười, cong người về phía

cô, "Xem bạn kìa, ngồi một mình ngẩn người, sao không ăn cơm?"

Đỗ Tử Thăng nở nụ cười dịu dàng, dưới ánh mặt trời, nụ cười càng trở nên ấm áp rực rỡ.

Nhất thời Tống Hàng Hàng nhìn đến ngây người.

"Sao vậy?" Đỗ Tử Thăng nghi hoặc, bàn tay quơ quơ trước mặt cô.

"À, à, không có việc gì, mình mới vừa thi xong." Tống Hàng Hàng hốt hoảng

thu lại ánh mắt, làm sao vậy? Sao cô lại trở thành hoa si vì anh ta rồi?

"Nghĩ tới cuộc thi cũng không thể không ăn cơm được." Đỗ Tử Thăng mỉm cười, "Mình có thể ngồi xuống hay không?"

"Không ngại không ngại, bạn ngồi đi." Tống Hàng Hàng nói nhanh, trong lòng hồi hộp.

Đỗ Tử Thăng bưng hộp cơm ngồi xuống, trước đó vài ngày hai người thường xuyên bàn chuyện công tác, cũng có thể nói là bạn bè.

"Vốn muốn tan học giờ tự học buổi tối mới tìm bạn, hiện tại gặp ở đây, nên nói luôn." Đỗ Tử Thăng nói.

Tống Hàng Hàng vội vàng ngồi thẳng nghe anh ta nói chuyện.

Đỗ Tử Thăng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, ngược lại bật cười, "Ha

ha, không cần nghiêm túc như vậy. Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là mới vừa rồi, mình gặp thầy giáo La."

"Hả? Thầy cũng tới căn tin à?" Tống Hàng Hàng ngạc nhiên, không phải bình thường các thầy giáo đều trở về ký túc xá ăn sao?

"Thầy và cô giáo Trương, nên cùng nhau ăn ở căn tin." Đỗ Tử Thăng giải thích với cô.

"Cô giáo Trương? Cô giáo Trương nào? Không phải là… cô giáo Trương Cầm?"

"Chính là cô ấy!" Đỗ Tử Thăng khẳng định gật đầu.

"Ồ! Xì căng đan giữa bọn họ là thật à?" Tống Hàng Hàng không khống chế được thốt lên.

Trái lại Đỗ Tử Thăng lại nghi ngờ, "Xì căng đan? Xì căng đan gì?"

"Cậu không biết à…"

Không được không được, tại sao cô có thể lưu lại hình thượng nhiều chuyện

trước mặt Đỗ Tử Thăng được chứ? Tống Hàng Hàng nghĩ tới đây, vội khoát

khoát tay cười, "Không có việc gì không có việc gì, đều là bạn học nói

lung tung, ha ha, không nên tưởng thật. Bạn nói bạn gặp thầy giáo La,

sau đó thế nào?"

"Là thế này, Thầy giáo La nói, qua giữa học kỳ

chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, tối nay thầy không lên lớp, bảo

mình thông báo với cả lớp, để mọi người chuẩn bị ghi danh tham gia tiết

mục vào 2 tuần lễ sau."

Kỷ niệm ngày thành lập trường, trái lại

Tống Hàng Hàng biết chuyện này, lúc học lớp mười cũng đã tham gia, nhưng hình như mỗi năm mỗi ban chỉ cần chuẩn bị một tiết mục thôi mà? Sao giờ lại phải thông báo cả lớp ghi danh?

Tống Hàng Hàng nói ra nghi

vấn trong lòng, Đỗ Tử Thăng nói cho cô biết, bởi vì năm nay là kỷ niệm

ba mươi năm thành lập trường, nên mới làm tương đối long trọng, hội học

sinh tổ chức mười mấy hạng hoạt động, hi vọng thu hút được tất cả học

sinh tham gia.

"Tất cả đều tham gia? Đây là ý gì?" Tống Hàng H