
lăm tuổi giơ máy ảnh lên chụp.
Sau khi hai người nói gì đó, Âu
Dương Thành liền nhường vị trí đang đứng cho cô bé rồi đi về phía Tiểu
Tử Mạch. Trong chớp mắt, Tiểu Tử Mạch bỗng loạng choạng vì giẫm phải một viên đá nhỏ. Âu Dương Thành đã kịp lao qua bắt lấy cánh tay cô bé.
Tất cả đều diễn ra đúng như kịch bản trong ký ức Lâm Tử Mạch. Đôi mắt Âu
Dương Thành quả nhiên cũng sáng trở lại vào ngày này. Rõ ràng hôm qua
mắt anh còn nhìn chưa rõ, vậy mà giờ đây đã có thể lành lặn bình thường. Quỹ đạo của lịch sử quả nhiên không thể xoay chuyển.
Tiếp tục
nhìn về phía đỉnh núi đối diện, chứng kiến những việc đã từng khiến mình rung động, Lâm Tử Mạch bỗng có những cảm xúc thật kỳ diệu, một chút kỳ
vọng, một chút hưng phấn, một chút đau lòng. Mặc dù cách khá xa và vẫn
bị che khuất bởi một làn sương mờ nhưng chỉ cần nhìn thấy một động tác
nhỏ là cô có thể hình dung ra tất cả.
Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi sẽ lí nhí nói với Âu Dương Thành: “Cảm ơn anh!”
Sau đó, Âu Dương Thành sẽ khẽ khàng an ủi: “Không sao rồi, cô bé. Lần sau
đi thì phải cẩn thận hơn một chút, đây là đỉnh Lư Sơn chứ không phải sân vận động ở trường cô bé đâu.”
Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi gật đầu
cảm ơn, rồi buông bàn tay đang nắm của Âu Dương Thành ra, lưỡng lự một
lúc rồi nói: “Vừa rồi, em lỡ chụp ảnh anh. Anh ở đâu, đợi rửa ảnh xong
em sẽ gửi cho anh.”
Nghĩ đến đâv, Lâm Tử Mạch không bất ngờ nhưng lại không dám tin, ánh mắt Âu Dương Thành đang quét qua chỗ cô đang đứng.
Lâm Tử Mạch nhớ lại thần sắc kỳ lạ của Âu Dương Thành mà mình nhìn thấy lúc đó. Anh chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng hình cô, lại đứng ở sơn cốc cách cô
vài trăm mét giữa màn sương mù mộng ảo, nhưng lại có thể nhận ra cô. Có
lẽ anh có biểu hiện lạ như vậy là vì cô đã đến nhầm đỉnh núi.
Tiểu Tử Mạch lúc này cũng quay đầu lại nhìn cô, còn Âu Dương Thành vội vàng xuống núi.
Tiểu Tử Mạch nhìn theo bóng hình Âu Dương Thành, ngẩn ngơ giây lát. Sau đó,
cô bé tìm một phiến đá rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn cô đang đứng ở bên
này.
Lòng Lâm Tử Mạch bỗng xúc động vô hạn.
Thì ra, vào
ngàv đó của năm 2007, cô mặc bộ váy trắng này đi gặp Âu Dương Thành là
để đi xuyên thời gian đến đây, đóng vai bóng hình trong bức ảnh đó.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ, người con gái khiến Âu Dương Thành nhung
nhớ suốt bảy năm trời, người con gái trong bức ảnh đó lại chính là mình.
Buông xõa mái tóc dài đen nhánh, Lâm Tử Mạch đứng trên đỉnh núi xa xa, đối
diện với cô của bảy năm trước. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau đó, cô
đã hiểu ra được điều gì?
“Ở đỉnh núi đối diện là cô bé chúng ta
đã gặp sáng nay.” Trong làn gió núi nhẹ nhàng, giọng Lâm Tử Mạch có chút bay bổng, bay bổng như vạt váy đang phất phơ theo gió.
Hứa Mục
tựa người vào lưng một phiến đá lớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, dõi theo
dáng hình Lâm Tử Mạch, gằn từng câu từng chữ rành rọt: “Rốt cuộc em muốn nói với anh điều gì, Tử Mạch?”
Lâm Tử Mạch quay người lại nhìn
anh. Hứa Mục đứng nấp sau bóng của phiến đá, đó là lý do vì sao khiến
Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi chỉ nhìn thấy cô gái mặc váy trắng mà không
nhìn thấy chàng trai đứng sau lưng cô.
Thần sắc Hứa Mục có gì đó u ám trầm giọng nói: “Đầu tiên bắt anh nhìn thấy một cô bé giống em như
đúc, giống đến nỗi mà mẹ cô bé cũng không thể phân biệt, rồi lại bắt anh đến chứng kiến màn gặp gỡ của cô bé đó và A Thành, em làm như vậy là để giải thích điều gì? Chuyện này với chuyện em yêu A Thành, chuyện em
không thể ở bên anh có liên quan gì đến nhau?”
Lâm Tử Mạch thở dài, không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Mục. Cô cúi đầu nhìn đi hướng khác.
Lâm Tử Mạch thực sự muốn nói tất cả với Hứa Mục ư? Thực ra, cô là người ích kỷ, cô chỉ muốn gặp bố mẹ, muốn chứng thực là mình đã từng tồn tại ở
nơi đây, muốn nhìn lại tất cả những chuyện mình đã trải qua, muốn biết
người Âu Dương Thành yêu thực ra là mình, nhưng vì hèn nhát nên đã tùy
tiện dẫn Hứa Mục đi cùng mình.
“Xin lỗi!” Cuối cùng, Lâm Tử Mạch cũng lên tiếng: “Thực ra, em...” Cô có thể nói sao, cô nên nói điều gì, nên nói điều gì đây?
Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng thốt được một câu bằng giọng nói bay bổng đó: “Anh Hứa Mục, anh tự nghĩ đi nhé!”
Lúc này Âu Dương Thành gọi điện thoại đến: “A Tử, sao em lại lên đỉnh núi đối diện, vừa rồi em có nhìn thấy anh không?'
Mới đầu, vì tâm trạng rối bời nên Lâm Tử Mạch chỉ lí nhí đáp lại. Sau khi
nhận ra đó là Âu Dương Thành, cô lập tức hỏi vấn đề mình quan tâm nhất:
“Âu Dương, mắt anh đã nhìn thấy được rồi ư?”
Âu Dương Thành vô cùng kinh ngạc hỏi: “A Tử, tại sao em lại biết?”
“Em ư?” Lâm Tử Mạch ngập ngừng giây lát, tại sao cô biết ư, là vì cô biết
thôi. “Không phải vừa rồi anh đã nói là nhìn thấy em sao? Xa như vậy,
sao anh có thể nhìn thấy em?”
Âu Dương Thành vui vẻ cười nói qua
điện thoại: “Cứ tưởng là sẽ đem đến cho em một niềm vui bất ngờ, cuối
cùng lại để em phát hiện. Em cứ ở đó đừng đi đâu cả, bây giờ anh sẽ đến
tìm em.”
“Vâng.” Lâm Tử Mạch đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi tiếng
cười vui vẻ đó. Cô chưa từng thấy Âu Dương Thành cười thoải mái như vậy
bao giờ. Để có được nụ cười khiến lòng