
vẻ tự đắc của ngư tiều
khi đi qua nơi non xanh nước biếc, biểu đạt xem thường đối với những kẻ
theo đuổi danh lợi.
Giai điệu phóng khoáng tự nhiên, biểu hiện ra thần thái thản nhiên tự đắc của ngư tiều.
Hai khúc này là đàn cho Bố Y tiên sinh nghe.
Muốn được mọi người thừa nhận, cách tốt nhất là đạt được sự tán
thưởng của Bố Y tiên sinh, chỉ cần hắn cho rằng Ôn Ôn là Cao Nguyệt, như vậy những người khác sẽ không còn nghi ngờ Ôn Ôn là giả.
Quả nhiên Bố Y tiên sinh lộ ra vẻ say sưa thưởng thức.
Không ai nghi ngờ Ôn Ôn có thể soạn ra những khúc nhạc xuất sắc đến
thế, bởi vì nàng là Cao Nguyệt, chỉ có danh gia như nàng mới có thể soạn ra những khúc nhạc như vậy.
Hai khúc nhạc đàn xong, một người ngồi cùng bàn với Hạ Lan Thuyền
nói: “Nghe nói Cao tiểu thư vì thi từ của Lưu tiểu thư mà phổ nhạc khúc, không biết lúc này chúng ta có vinh hạnh được nghe không?” Dưới đài
không ít người hùa theo phụ họa.
Lúc này tự tin của Ôn Ôn đã tăng gấp bội, nàng thản nhiên nói: “Khúc
tiếp theo chính là ta soạn cho lời thơ của Lưu tiểu thư, chỉ là không
biết có thể xứng với thi từ của Lưu tiểu thư hay không, khúc nhạc này có tên là Minh nguyệt bao giờ có.” Chính là bài thơ “Thủy điệu ca đầu” của Từ Thức.
“Minh nguyệt kỷ thời hữu ?
Bả tửu vấn thanh thiên.”
(Trăng sáng bao giờ có?
Nâng chén hỏi trời cao )
……….
Khi Ôn Ôn hát xong câu cuối cùng, lại là một trường im lặng, Ôn Ôn cũng không căng thẳng như lúc đầu nữa.
Nàng nhìn mọi người bên dưới đài, thấy Bố Y tiên sinh mặt lộ vẻ kinh
ngạc, đám người Hạ Lan Thuyền tất cả đều tràn đầy cảm xúc, thậm chí còn
có người hai mắt tỏa sáng… Nhạc khúc này kỳ thực so ra thì không bằng
được “Thu thủy” và “Ngư tiều vấn đáp”. Nhưng phối với
ca từ… Lời làm cho nhạc hay thêm một bậc, nhạc khiến ý cảnh trong lời
thêm phần thản nhiên hờ hững, ngươi sẽ biết cái gì gọi là châu liên bích hợp, cái gì gọi là giao tương huy ánh (nâng đỡ, bù đắp cho nhau).
“Hay lắm, chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm cộng thiền quyên. Quả nhiên là tuyệt phối, cũng chỉ có tiếng đàn của Cao tiểu thư mới có thể
xứng với lời từ của Lưu tiểu thư.” Rốt cuộc cũng có người mở miệng nói,
người mở miệng đầu tiên là một thanh niên đầu đội mũ cao một thân hoa
phục ngồi cạnh Lí Mộ.
Hắn nói xong lập tức đứng dậy vỗ tay hoan nghênh, mọi người như từ
trong ca khúc tỉnh lại, mỗi người đều đứng dậy theo, lần này tiếng vỗ
tay kéo dài không dứt.
Đợi cho tiếng vỗ tay cuối cùng cũng dừng lại, Lí Mộ cười nói: “Thập
nhất vương gia cũng cho là tuyệt phối sao? Thật sự là anh hùng sở kiến
lược đồng.*
Cũng như Cao tiểu thư, Lưu tiểu thư chính là nhân vật như vậy, thực
sự là hết thảy nam nhân trong thiên hạ đều mộng tưởng, đáng tiếc bản
nhân đã sớm có người trong lòng.”
* Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương
đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạc mà đưa ra chủ kiến như nhau.)
Thất Nương nghe được thấy buồn cười, hắn đây là ngang nhiên biểu thị
không phải Văn Ngọc Đang thì không cưới? Vì vậy liền quay đầu xem Hạ Lan Thuyền có phản ứng gì…
Ở vị trí của Thất Nương không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Lan Thuyền, nhưng nghe một người bên cạnh hắn nói: “Đó là đương nhiên, có điều, tuy là
hết thảy nam nhân đều mộng tưởng, cũng phải có được sự ái mộ của tiểu
thư mới được…” Nghe giọng thì đúng là người đã nói muốn nghe Cao, Lưu
hợp khúc, trong lời có ý, ám chỉ Lí Mộ tự mình đa tình.
“Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi.” Lí Mộ khẽ cười nói.
Sau đó bọn họ cũng không cùng xuất hiện một lúc nữa, một lòng nghe Ôn Ôn diễn tấu.
Hạ, Lí hai người đều là kẻ thông minh, bọn họ mặc dù có tranh chấp, nhưng tuyệt không ở trong này để người khác xem náo nhiệt.
Cứ như vậy, buổi biểu diễn của Ôn Ôn vô kinh vô hiểm kết thúc.
Mà từ khoảnh khắc này về sau, danh tiếng của Cao Nguyệt và Lưu Thất
Nương lại nâng cao một bậc, trong thời gian một tháng từ lúc này, khắp
đầu đường cuối ngõ của Long Thành, bất luận bình dân hay quý tộc, mọi
người đều say sưa hăng hái nói về các nàng.
Đỗ Quyên vô cùng hưng phấn: “Nếu như để cho Tô thừa tướng nhìn thấy
khách quý nào đến Cẩm Sắt phường chỉ sợ bị chọc giận đến nổ bụng mất!”
Minh Nguyệt vui vẻ nhưng vẫn vướng bận chút âm thầm lo lắng: “Hôm nay như vậy là rất thành công rồi, ta còn thấy khó tin, các ngươi nói
chuyện này tương lai mà bị Cao Nguyệt tiểu thư thực sự biết được, sẽ có
hậu quả gì?”
Thất Nương nhét một ly trà vào tay Minh Nguyệt: “Nhị tỷ, tỷ lo nhiều
quá rồi! Chuyện này chúng ta làm càng thành công, danh tiếng của Cao
Nguyệt càng vang xa, sau này khả năng chúng ta bị vạch trần càng nhỏ,
trên đời này không có mấy người không thích hư vinh, việc này đối với
Cao Nguyệt tiểu thư mà nói chỉ có tốt, nàng sao có thể sai người đến
vạch trần tỷ?”
Minh Nguyệt gật đầu, Thất Nương lại nói: “Chỉ là kế tiếp mọi người có thể gặp phiền toái chút, ta nghĩ từ ngày mai trở đi, các nhà giàu có
quý tộc có thể sẽ phái người đến yêu cầu Cao Nguyệt vào phủ biểu diễn,
mọi người hãy lấy lý do Cao Nguyệt phải tĩnh tâm soạn nhạc từ chối, nếu
có người quấy rầy hơn