
ngủ cùng
giường với anh, có lẽ là do phát hiện đã có người khác ngủ bên anh,
không còn chỗ chứa cho cô nữa.
Không nhớ bắt đầu từ khi nào, nụ
cười của cô ít đi, có lẽ là từ đêm đó, khi cô hỏi anh: “Trong lòng anh
rốt cuộc yêu ai?” Cùng với sự im lặng của anh, nụ cười của cô cũng vắng
lặng theo.
Từ hôm phát hiện Lưu Tâm Bình đứng cạnh anh, rất ngọt ngào, hạnh phúc gọi tên anh, cô cũng không còn gọi anh là “anh trai” nữa.
Tiếng gọi “Hàn Vũ” dịu dàng của chị Tâm Bình có lẽ đã chạm được vào trái tim anh, nhưng lại làm linh hồn cô đau đớn.
Thế là cô cũng thử dùng âm thanh vướng vít đó để gọi anh, nhưng lại bị anh
gõ nhẹ lên trán, nghiêm túc uốn nắn: “Anh là anh trai em, đúng là không
biết lớn bé gì cả!”
Không giống nhau, bất luận có gọi thế nào
cũng không thể như nhau, người khác cất tiếng gọi dịu dàng có thể đổi
lại cái ôm yêu thương thân mật, còn cô, thứ nhận được chỉ là sự quở
mắng.
Không phải cô không muốn gần gũi anh, mà là anh từng bước đóng cửa trái tim, không cho cô lại gần.
Một tuần trước khi chia xa, lẽ ra nên biết trân trọng, nhưng họ lại lãng
phí quẳng nó đi trong sự bế tắc, im lặng. Ngày anh lên đường, cô xin
nghỉ nửa ngày để tiễn anh ra sân bay. Trước khi anh lên máy bay, cô lặng lẽ nói với anh chỉ đủ để mình anh nghe thấy: “Cho dù thế nào, em vẫn
đợi anh.”
Anh không quay đầu, và những giọt nước mắt của cô rớt xuống đằng sau tấm lưng không muốn lưu luyến của anh.
Ba tháng sau, anh trở về đúng hạn, chị Tâm Bình nói muốn ở nhà chuẩn bị
vài món ngon để anh mời khách, ngữ khí ngọt ngào như đánh vào trái tim
cô, hỏi Hàn Vũ của cô thích ăn gì…
Cô tưởng rằng có thể đọc được dấu vết thương nhớ trong mắt anh, nhưng khi anh trở về, người đầu tiên
anh ôm là chị Tâm Bình, dấu vết thương nhớ giữ lại cho người phụ nữ
trong vòng tay anh.
Còn cô, chẳng có gì cả.
Nhìn bọn họ
tình thắm ngọt ngào, ánh mắt đung đưa liếc nhìn nhau trong sự hiểu ý vô
tận, trái tim cô… rất đau! Đau tới mức không thể chịu đựng nổi nỗi đau
đặc sệt dường như tràn ra khỏi cổ họng, buộc cô phải dùng thứ gì đó để
nén xuống, thế là một nửa chai rượu vang mà cô chuẩn bị cho anh đã lặng
lẽ trôi xuống bụng.
Nỗi nhớ của cô, không ai có thể nói rõ; sự
dịu dàng của cô, không ai có thể thu nhận; đến trái tim đau đớn cũng
không có chỗ để diễn tả.
Tiễn khách xong, Thẩm Hàn Vũ dìu Thẩm Thiên Tình đang say bí tỉ vào phòng nghỉ ngơi, vắt khăn nóng giúp cô lau mặt.
“Em nhất định phải khiến anh lo lắng mới được ư? Không biết uống mà còn uống nhiều thế…” Anh thở dài, vén mái tóc ẩm ướt của cô.
Sự khác thường của cô đêm nay e rằng đến Tề Quang Ngạn và Tâm Bình cũng nhận ra.
Tề Quang Ngạn còn xắn tay áo lên, khẽ hỏi: “Cậu khẳng định đây là lần đầu
tiên Tiểu Tình uống rượu à?” Trong chốc lát, cô đã nốc hết nửa chai
rượu, mọi người đều bị cô dọa cho sợ hãi.
“Nghe nói thế.” Anh đáp với vẻ mặt vô cảm, đổ sạch cốc rượu, không cho Thẩm Thiên Tình uống thêm một ngụm.
Chia xa đã ba tháng, việc anh nên làm là ở bên bạn gái, bộc lộ nỗi nhớ
nhung, nhưng anh lại tiễn bạn gái về, giữ con bé uống tới mức say bí tỉ
này lại bên cạnh.
Thẩm Hàn Vũ, mày đang làm gì?
Thẩm Thiên Tình, em đang làm gì?
Anh nhắm mắt, trái tim mâu thuẫn không thể cho bản thân đáp án.
Anh đứng lên định đổi khăn lạnh, cô giơ tay ngăn lại, không cho anh đi: “Vũ…”
Anh cứng người, không thể di chuyển.
Cô quấn lấy anh, vùi mặt vào vai anh: “Em không muốn gọi anh là “anh
trai”. Vốn dĩ anh không phải anh trai em, tại sao phải ép em chấp nhận
thân phận anh em? Anh có biết không… em đau khổ biết bao. Em không cam
tâm, nếu em không phải em gái anh thì có thể cạnh tranh công bằng với họ không?”
“Tình…” Hiểu rõ là một việc, nghe chính miệng cô nói ra lại là việc khác, anh chấn động, không nói nên lời.
“Em không muốn chúng ta là anh em, em chỉ muốn yêu anh, dành cho anh tình
cảm của một người con gái đối với một người con trai, rõ ràng em yêu anh hơn bất kỳ người con gái nào anh từng qua lại, từ nhỏ đã yêu, bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi… Vì sao anh không thấy, thà ôm họ cũng không
nhìn em một cái… Không, thực ra anh có thấy, anh hiểu rõ hơn ai hết,
nhưng anh không cần em… Anh không cần em… Năm mười lăm tuổi vứt bỏ em,
năm hai mười ba tuổi lại vứt bỏ em lần nữa…”
“Không phải như vậy!” Thực sự không phải… Là tình yêu ruồng bỏ bọn họ…
Cảm giác ấm nóng lan dần lên vành mắt, rớt xuống tròng mắt mịt mờ ánh nước, hoà trộn nước mắt của anh và cô, tràn khỏi khoé mi, anh ôm cô thật
chặt, trái tim đau đớn, hôn lên môi cô.
Từng giọt nước mắt thầm
lặng rớt xuống giữa hai làn môi đang quấn quýt giao nhau, mặn chát, vừa
đắng vừa ngọt, dệt thành sự đau khổ bám vào tâm can, đục khoét con tim…
Đó là dư vị của tình yêu, đối với họ, là dư vị của thứ tình yêu xa xỉ
tột cùng…
Sau cả một đêm ngắm nhìn gương mặt lặng lẽ say
ngủ của cô, trước khi trời sáng, anh rời khỏi phòng, đồng thời, mọi nỗi
đau khổ, tình yêu sâu đậm hay sự ngọt ngào đều được để lại đêm qua,
những tâm sự, vướng mắc không thể nói ra ấy lại một lần nữa được ép trở
về nơi sâu thẳm không nhìn thấy