
đáy của tâm hồn, mãi mãi không mở ra.
Anh tới chỗ Tề Quang Ngạn một chuyến. Sáng sớm đã bị quấy rầy, Tề Quang
Ngạn vẫn còn ngái ngủ, nhìn anh đứng ngoài cửa với vẻ mặt ngơ ngác.
“Tôi chỉ hỏi cậu một câu… Cậu nghiêm túc với Tình chứ?”
“Hả?” Sáu giờ sáng bấm chuông cửa nhà anh chỉ để hỏi câu này ư? Anh cắn răng, khó chịu trả lời: “Rất nghiêm túc! Nghiêm túc tới mức cho dù ba giờ đêm cậu đến ấn chuông cửa, tôi cũng không dám vung nắm đấm đánh anh vợ
tương lai!”
“Được, vậy thì hãy theo đuổi đi, nếu theo đuổi được, con bé sẽ là của cậu.” Vẻ mặt anh đờ đẫn, giọng nói không bộc lộ rõ tâm trạng bất ổn.
Tề Quang Ngạn sững sờ, cơn ngái ngủ bị dọa cho
chạy sạch: “Cậu nói thật hay đùa đấy?” Lúc trước còn sống chết phản đối, chỉ thiếu nước trở mặt với anh cơ mà?
“Nghiêm túc hết mức.”
“Vậy có kèm thêm điều kiện không?” Đột nhiên tốt với anh thế, anh hơi sợ!
“Yêu cầu duy nhất của tôi là đem lại hạnh phúc cho Tình, mãi mãi, không được để con bé đau khổ.”
“Không vấn đề gì, anh vợ…” Tề Quang Ngạn hớn hở gọi.
“Đừng gọi sớm thế, bao giờ theo đuổi được hẵng gọi cũng chưa muộn.”
“Được rồi, được rồi, cậu đợi đấy mà xem!”
Thẩm Hàn Vũ gật đầu, đã thành công một nửa, còn có vấn đề gì chứ!
“Còn nữa, trước khí kết hôn, cậu ngoan ngoãn chút cho tôi, không được linh
tinh với con bé, nếu không tôi sẽ lột da cậu đấy, dao phẫu thuật của tôi vẫn chưa giải phẫu người sống đâu.” Lạnh lùng nói xong, anh quay người
rời đi.
Này, cái kiểu dọa dẫm này rất là biến thái nhé!
Tề Quang Ngạn còn muốn phản kháng, sự bất mãn làm ngực anh ngột ngạt.
Sương mờ sáng sớm chưa tan, Thẩm Hàn Vũ một mình đi trong làn sương đó, hơi
lạnh ngấm vào da thịt nhưng anh không có bất cứ cảm giác gì vì linh hồn
đã buốt giá từ lâu.
Anh đã đánh giá quá cao bản thân, tưởng rằng mình có đủ lý trí để khống chế, nhưng rồi đau đớn phát hiện ra, đối
diện với cô, anh hoàn toàn yếu đuối tới mức không chịu nổi một đòn. Anh
có thể để linh hồn chìm trong vực thẳm tội ác, không thấy ban ngày,
nhưng còn cô? Cô trẻ như vậy, còn cả một tương lai dài đẹp đẽ, sao có
thể kéo cô xuống địa ngục, cùng anh muôn kiếp không trở lại?
Anh nên buông tay từ lâu, nhường cô cho người nào có thể hứa hẹn mang lại
cho cô một cuộc đời đầy hy vọng, và anh tin, Tề Quang Ngạn có thể.
Anh trai đang tránh cô!
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thiên Tình đã phát hiện ra điều này.
Anh dường như hạn chế hết mức khoảng thời gian hai người ở một mình. Trước
đây, họ còn có thể vô tình cùng ăn cơm, đi dạo, nhưng bây giờ, không
phải thêm Lưu Tâm Bình thì lại mời Tề Quang Ngạn làm khách, có lần còn
vứt vé xem phim cho Tề Quang Ngạn để anh ta đi xem cùng cô.
Anh rốt cuộc đang làm gì? Anh muốn đẩy cô cho Tề Quang Ngạn ư?
Lẽ nào anh không hiểu, ngoài anh, trong lòng cô không thể chứa thêm người
đàn ông nào khác? Anh nên biết làm vậy sẽ khiến cô đau lòng biết bao
chứ?
Còn nếu không phải, tại sao gần đây thời gian anh và cô ở
bên nhau ngày càng ít đi, cơ hội ở cùng Tề Quang Ngạn thì ngày càng
nhiều? Lẽ nào là do anh ra sức thúc đẩy?
Mọi việc anh làm hết lần này tới lần khác khiến trái tim cô tổn thương.
Có một lần, bốn người hẹn nhau cùng đi chơi nhưng khi dùng cơm, anh nói muốn đi xem phim.
Được, cô không có ý kiến nhưng anh lại từ chối đi cùng cô.
“Vì sao?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt tổn thương.
“Tiểu Tình Tình, em phải thông cảm cho người đàn ông đang yêu chứ, em cứ nửa
bước không rời cậu ấy như vậy, làm kỳ đà cản mũi, sẽ cướp đi “hạnh phúc
và lợi ích” của anh trai em đó!” Tề Quang Ngạn cười rất mờ ám, vẻ mặt ra chiều thấu hiểu khiến Lưu Tâm Bình xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Là như vậy à?” Cô nhìn thẳng vào Thẩm Hàn Vũ không chớp mắt, bắt buộc chính miệng anh nói ra.
Thẩm Hàn Vũ lẩn tránh ánh mắt cô, cười khan nói: “Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông, chúng ta lên tầng mười tám xem phim nhé!”
Anh cười giả tạo thế, rốt cuộc là để lừa ai chứ?
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, mọi người yên tâm “phát huy tự do” đi, tôi và
Tiểu Tình sẽ tự tìm cách giết thời gian.” Tề Quang Ngạn cười ngoác
miệng, thuận tay khoác vai Thẩm Thiên Tình.
Thế này là thế nào? Cô đâu phải búp bê bằng tượng đất, tuỳ ý bọn họ vê tròn nặn dẹt!
“Em không cần, các người muốn đi thì đi, em có thể tự về nhà.” Cô hất bàn
tay trên vai ra, lạnh lùng quay người, chạy khỏi nhà hàng.
“Này, Tiểu Tình…” Tề Quang Ngạn kinh ngạc, vội vàng đuổi theo.
“Như thế được không?” Lưu Tâm Bình lo lắng hỏi. Liệu điều này có khiến Tiểu
Tình không thông cảm với cô không? Cho dù muốn làm mối cho cô ấy và Tề
Quang Ngạn thì cũng có cách hay hơn mà, đâu nhất thiết phải làm cô ấy
hiểu lầm rằng anh thấy sắc quên em gái, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô ấy chứ!
Nhưng hình như anh cố tình làm vậy…
Cô khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng dáng đã đi xa, lại nhìn Thẩm Hàn Vũ bên
cạnh vô thức nắm chặt tay vịn ghế, tự ép bản thân kiềm chế.
Thực ra, chính anh mới là người muốn đuổi theo nhất?
Khi phát hiện người đuổi theo là Tề Quang Ngạn, trái tim Thẩm Thiên Tình trở nên lạnh giá.
Người nên đến không đến, người không nên đến lại đuổi theo thì c