
ể chịu được
nữa, tôi liền nắm chặt sợi dây này, cảm giác anh ấy vẫn ở bên tôi, nó là nơi tôi gửi gắm tất cả nỗi nhớ nhung, như vậy, tôi
mới có dũng cảm tiếp tục chống đỡ…”
Hai tay anh nắm
chặt thành bàn, sợ bản thân không kiềm chế nổi mà chạy tới,
nếu không phải hung dữ đánh cô một trận thật đau thì cũng là
ôm chặt cô tới nỗi vỡ vụn.
Chớp đi giọt lệ lăn khỏi
khóe mắt, cô giơ tay đeo sợi dây chuyền, cài mấy lần không được, cô lúng túng cười: “Có lẽ lại phiền cô nữa rồi, cô đeo giúp
tôi sợi dây chuyền, được không? Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Anh hít một hơi thật sâu, cố nuốt sự chua xót, giúp cô đeo sợi dây đồng tâm.
“À, còn nữa, lâu rồi tôi chưa viết thư cho anh trai tôi, anh ấy sẽ lo lắng chết mất, có thể phiền cô viết theo nội dung tôi đọc
không? Cô nên gõ bằng máy tính, nếu không anh ấy sẽ nhận ra nét chữ khác nhau. Tôi không muốn lại phiền Quang Ngạn nữa, lần
nào tôi cũng làm điều khiến anh ấy khó xử, lần này bắt anh
giúp tôi che giấu anh trai, sau khi anh trai tôi biết, nhất định
sẽ đánh chết anh ấy mất, tiếc là lúc đó, tôi không thể nói
giúp anh ấy, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh ấy…”
Muốn nói giúp cũng không kịp nữa, sau khi hỏi được địa chỉ bệnh
viện, anh đã đấm Tề Quang Ngạn tới mức phải đi cấp cứu rồi!
“Cô y tá, phiền cô nâng tôi dậy, tôi hơi khát, muốn uống nước.”
Anh rót nửa cốc nước, cắm ống hút, giơ tay đỡ cô. Đang định nhận
cốc nước, cô đột nhiên buông tay, cốc nước rơi xuống đất, tạo ra tiếng thủy tinh vỡ lanh lảnh.
“Anh..”
Anh mím chặt môi, không lên tiếng.
“Anh, là anh đúng không? Em cảm nhận được anh…” Hơi thở của anh, cả
cảm giác được anh chạm vào, đến chết cô cũng không thể quên.
Cô cuống quýt lần theo lồng ngực áp ở phía sau, hướng lên bờ
vai, tìm thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, cô tham lam, thèm khát vuốt ve, dùng ngón tay ghi lại diện mạo tuấn tú mà cô yêu sâu
sắc, sau đó ôm chặt cổ anh: “Anh, em rất nhớ anh!”
“Em
còn mặt mũi nào mà nói thế nữa, Thẩm Thiên Tình, e là đồ
đại lừa đảo!” Thẩm Hàn Vũ khàn giọng rít khẽ, ôm siết lấy
cô.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Cô lặp đi lặp lại lời xin lỗi cùng với những giọt nước mắt, quấn chặt lấy anh.
“Không kịp rồi! Anh đã nói, nếu em lừa anh, anh tuyệt đối sẽ không
tha thứ cho em, món nợ này chúng ta phải tính! Nếu em khỏe lên
thì còn có chỗ thương lượng, bằng không, em hãy đợi đấy!”
Trong mắt anh cũng ánh lên giọt lệ, khi nói những lời tàn nhẫn vẫn không nỡ buông lỏng thân hình trong vòng tay.
Vừa xa nhau chưa lâu, cô đã để bản thân trở thành thế này, quả
nhiên anh không nên rời xa cô! Xa nhau năm mười tám tuổi, anh đã
khiến cô chịu khổ sở, xa nhau năm hai bảy tuổi, cô lại phải nằm trên giường bệnh thế này, đến mạng cũng sắp mất, vậy mà cô
còn ác độc tới nỗi đến lần gặp mặt cuối cùng cũng định
không cho anh gặp!
Anh đã biết không nên tin lời hứa của
cô. Cả đời chưa từng làm hướng đạo sinh sao có thể có tư cách
hướng đạo sinh chứ? Anh thật ngu ngốc một cách đáng chết!
“Anh, đừng tức giận, chúng ta lâu lắm không gặp nhau rồi, em thực sự rất nhớ anh, anh đừng có vừa trở về đã nổi xung với em như
thế chứ, em chẳng cảm nhận được tình cảm anh em của anh chút
nào cả.” Giọng cô êm ái, nhỏ nhẹ, chóp mũi khẽ cọ vào cổ
anh.
“Đừng nhiều lời! Nũng nịu cũng không có tác dụng
đâu, ai thèm có tình cảm anh em với người mang anh ra để giỡn
chứ!” Nói thì nói vậy nhưng hai tay anh vẫn bận rộn chuyển
động trên người cô. Cô gầy đi rất nhiều, dường như chỉ còn da
bọc xương, anh lấy hết sức ôm ghì cô, trái tim đau nhói.
Sau đó, anh buông tay, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Lại đây, để anh trai xem em nào!”
“Em bây giờ…chắc xấu lắm nhỉ?” Không thể ngờ, xa nhau lâu như vậy,
anh vừa về lại để anh nhìn thấy bộ dạng bệnh tật tới mức
tiều tụy nhất của cô, không biết anh có thất vọng lắm không?
Vồn từng nghĩ bao lần rằng khi gặp mặt, cô sẽ trang điểm thật xinh đẹp để đi đón anh, nhưng bây giờ kế hoạch đó hoàn toàn hỏng
rồi!
“Không đâu.” Giọng anh khàn khàn, năm ngón tay nhẹ
nhàng lướt trên mái tóc cô, anh từng quá quen thuộc với hình
ảnh cô tóc tai rối bù, nước mũi lòng thòng, trong mắt anh,
Tình là Tình, trước nay không có phân biệt đẹp hay xấu.
“Tiếc quá, bây giờ em không nhìn thấy gì nữa rồi…” Cô rất muốn, rất muốn nhìn thấy anh. Anh của tuổi ba mưới nhất định càng có
sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Anh kéo tay
cô, đặt lên người mình, nói nhỏ: “Em có