Polaroid
Thất Tịch Không Mưa

Thất Tịch Không Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322831

Bình chọn: 8.00/10/283 lượt.

mùa hạ.”

Thuộc về họ, trả lại hết cho họ đi! Cô trả lại cho họ tình yêu tự do.

Cô tin, tình yêu thực sự không biến mất khi sinh mệnh kết thúc,

nó sẽ ở một góc vô danh nào đó, lại đâm chồi, khỏe mạnh.

Trước khi rời đi, bên tai cô vọng lại tiếng ve, giống như một giai

điệu hài hòa, réo rắt, dịu dàng, đẹp đẽ, hát về tình yêu bí mật, vĩnh hằng.

Ve sầu mùa thu, khúc ca triền miên mùa thu. Ánh lửa lò sưởi bùng cháy, cô nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng lách tách khe khẽ, thấy thích thú, nụ cười thư thái,

bờ môi cong cong.

Ở một góc khác trong căn phòng, người

đó ngồi cạnh cô, anh lặng lẽ đọc sách, còn cô tìm kiếm niềm

vui nhỏ bé trong cuộc sống, không cần nói chuyện, cũng không

cần sự tiếp xúc thân thể nào, chỉ cần anh biết anh và cô cùng ở trong một không gian là trái tim đã có thể cảm nhận được

sự chân thực.

Đây chính là thứ hạnh phúc cô kiếm tìm, rất bình thường, đơn giản

“Cười gì?” Giọng nói dịu dàng, trầm lắng vang lên bên tai cô, Thẩm

Hàn Vũ đổ cốc trà lạnh đi, rót thêm nước ấm, đặt vào lòng

bàn tay để cô sưởi ấm, không quên dịu dàng nhắc: “Cẩn thận kẻo nóng đấy!”

“Có giai điệu.” Cô nhẹ nhàng trả lời anh.

“Cái gì?”

“Lách ta lách tách, có giống con yêu tinh nghịch ngợm nhảy múa trong

ánh lửa không? Anh, anh nghe đi, nó còn có tiết tấu theo quy

luật nữa đấy! Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay

đến từ giữa hồ, đi nào, đi nào… có giống bài hát ngày xưa anh thường hát cho em nghe không?”

Thẩm Hàn Vũ ngừng lại vài giây mới hiểu cô đang nói tới âm thanh của lò sưởi.

Giống không?

Anh lắng tai nghe, không xâu chuỗi nổi giai điệu gì nhưng không nỡ phá hỏng trí tưởng tượng của cô.

Hai mắt mất đi ánh sáng lại thêm cử động khó khăn, những việc cô

có thể làm là rất hạn chế song cô dường như không quấy rầy

anh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng tự mình tìm niềm

vui, hoặc cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cũng có lẽ cô thực sự thích nghi một cách vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn sự ấm áp trong những điều bình thường.

“Có gì vui đáng để em cười ngọt ngào thế?” Anh chiếm luôn chỗ trống bên cạnh cô trên sofa, ôm cô vào lòng.

Chỉ là một chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vậy mà cô như phát

hiện bí mật gì to lớn, nở nụ cười vui vẻ đến thế!

“Đó là một phần đáng quý nhất trong ký ức của em và anh! Em nhớ

khi em còn rất nhỏ, anh thường ôm em, khẽ hát bài Thuyền Thái

Hồ, đặc biệt là trước khi ngủ và cả khi tâm trạng em không

tốt. Cho tới bây giờ, em vẫn không tìm được giai điệu nào đẹp

hơn.” Cũng có thể cô nhớ mãi không quên không phải vì bản thân

ca khúc mà là cảm giác được người khác dỗ dành, yêu thương,

khiến cô trước sau không thể quên được âm thanh làm rung động

lòng người ấy, từ đó dùng cả cuộc đời để nhớ, để yêu chủ

nhân của giọng hát đó.

Đây chính là nguyên nhân khiến khóe miệng cô nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào.

Mắt Thẩm Hàn Vũ sáng rực. Vì mất đi thị lực nên cô không thể

nhìn thấy tình yêu say đắm tới mức nhói tim trong mắt anh.

Thẩm Thiên Tình đặt cốc trà xuống, hai tay ôm chặt anh, tìm kiếm nơi ấm áp, yên tâm nương náu: “Lâu lắm rồi chưa nghe anh hát bài

này, anh còn nhớ bài hát thế nào không?”

“Lâu như vậy,

cũng đã quên gần hết rồi.” Chỗ khuyết trong tim đến nay đã

được lấp đầy, anh siết chặt hai tay, sự đủ đầy trong vòng tay

khiến anh hạnh phúc tới nỗi muốn thở dài.

Đoạn quá

khứ thuộc về anh và cô đã từng bị anh cố kìm nén, quên lãng,

lâu rồi, gần như cho rằng bản thân thực sự đã quên.

“Cứ thử xem thế nào, được không? Em muốn nghe.”

Anh mở miệng định nói gì đó thì chuông cửa reo.

“Để anh ra xem là ai.” Thẩm Hàn Vũ buông cô ra, đứng lên, đi về phía cửa.

Tiếng nói chuyện vọng đến tai cô, thái độ của anh trai vẫn luôn dịu

dàng, lịch sự, cô lờ mờ nhận ra người hàng xóm bên cạnh.

Hồi đầu tới Thụy Sĩ, anh không chút do dự bỏ qua chốn thị thành

mà dừng chân ở thị trấn không tên tuổi này, tuy hơi xa nhưng môi

trường yên tĩnh, thích hợp cho cô dưỡng bệnh.

Ở đây, không ai biết họ, cũng không ai có thể tới quấy rầy cuộc sống bình yên của họ, anh nói như vậy.

Anh quyết định đưa cô rời xa nơi huyên náo, ồn ào.

Hàng xóm của họ là một đôi vợ chồng già về hưu và một cô gái

vừa tròn hai mươi tuổi, may mắn, họ cũng là người Đài Loan.

Họ có thể biết những điều này vì khi vừa tới, anh sợ có lúc

phải ra ngoài, không yên tâm để cô ở nhà một mình nên tất nhiên

phải làm quen với hàng xóm, gần gũi, hòa thuận