
g ta đây 29 tuổi mới bắt đầu nói chuyện yêu
đương, cho nên… cho nên thật sự không thể nói ra những lời ngọt ngào đó
được.
Ở đầu dây bên kia tên nhóc Trần Hy ấy phỏng chừng
đang buồn bực đến phát khiếp, tuy rằng hai chúng tôi đã chính thức hẹn
hò với nhau cũng khá lâu rồi, nhưng tôi hiện tại vẫn còn cảm thấy rất
ngượng ngùng, bởi vì thật không ngờ bản thân mình lại có ngày rơi vào
tình trạng phi công trẻ lái máy bay bà già a, 29 và 18, tựa như một vị
đại thẩm đang nói chuyện yêu đương với một cậu nhóc học sinh vậy.
Cho dù là tuổi tác có chênh lệch nhau khá lớn, nhưng tâm hồn của tôi lúc
bấy giờ vẫn là tâm hồn thẹn thùng non nớt của một cô gái mới lớn nha.
Trên đường đi đến căn tin, vô tình trông thấy chiếc bóng dài lẻ loi của
chính mình, khiến cho tôi bất giác nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc
trước kia. Vào những ngày ấy, buổi trưa nào tên nhóc Trần Hy và tôi cũng đều ăn cơm cùng nhau, mỗi buổi chiều tan học xong cơ hồ đều là hắn đưa
rước tôi về tận nhà, cuối tuần thỉnh thoảng nắm tay nhau đi dạo khắp mọi nơi trong thành phố F, còn trong mùa đông như hiện tại thì hai chúng
tôi sẽ cùng nhau lên sân thượng mà nằm phơi nắng…
——————————
Ngày tháng cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua, mới chớp mắt mà tên nhóc Trần Hy đã rời đi được 3 tháng, đây cũng đồng nghĩa với việc sự kiện mà tôi
cảm thấy lo sợ nhất trong suốt cuộc đời của chính mình đã từng bước từng tới gần.
Từ ngày hắn rời đi tâm trạng của tôi có thể
nói là thường xuyên lâm vào tình cảnh lo lắng và bất an, vì tránh để cho bản thân mình tiếp tục miên mang suy nghĩ, cho nên tôi đã cố gắng ép
buộc chính mình dồn hết tinh lực vào việc học tập.
Sau
khi đã liên tục trải qua mấy tháng cực khổ vùi đầu vào đống sách vở, lão ba và Thái Hậu không đành lòng nhìn thấy đôi mắt vốn long lanh xinh đẹp ngày nào của tôi nay lại càng ngày càng trở nên đen thùi và quầng thâm, cho nên đã tận tình khuyên nhũ, “Con gái à, chúng ta từ trước cho đến
nay vốn không hề trông mong con về sau sẽ vào được trường đại học Thanh
Hoa danh tiếng, hoặc là có thể trở thành rồng thành phượng gì cả, chỉ
cần con duy trì thành tích như hiện tại là chúng ta đã cảm thấy mãn
nguyện lắm rồi.”
Tôi chớp chớp đôi mắt gấu mèo của chính mình, “Thái Hậu à, lão ba à, hai người không cần phải quá lo lắng như
vậy. Nếu như con gái hai người không cố gắng nỗ lực, thì trong lòng sẽ
liền cảm thấy bất an.”
“Con à ~” Vừa nghe tôi nói xong,
lão ba một bên cực kỳ cảm động mà ôm chặt lấy tôi, một bên gào to lên,
“Con gái à ~ con quả thật rất có hiểu a ~”
Đứng ở bên
cạnh, Thái Hậu không biết từ lúc nào đã bắt đầu mài dao soàn soạt, “Con
gái ngoan của mẹ, đêm nay mẹ nhất định sẽ nấu canh gà tiềm thuốc bắc bồi bổ cho con nga.”
Lại là canh gà tiềm thuốc bắc?…
Tên tiểu quỷ chết tiệt, nếu như ngươi còn không mau chóng trở về, thì lão
nương ta đây sẽ liền đọc sách cho đến chết, hoặc là bị bồi bổ cho đến
chết a.
Thời gian không theo ý nguyện của tôi mà ngừng
lại, mới đó thoáng chốc đã chính thức bước vào tháng 9, từ ngày 1 cho
đến ngày 7, có thể nói là tôi đã mất ngủ suốt một tuần liền…
Trông thấy bộ dạng thảm hại này của tôi, La Lỵ chẳng những không có lấy một
lời an ủi, mà ngược lại còn ra sức trêu chọc, “Về sau cậu đừng nên mang
họ Nhâm nữa, tốt nhất hãy mau chóng đổi sang họ Hùng nga.”
Tôi đây trong lòng tràn ngập khổ tâm, nhưng rốt cuộc có thể nói cùng với ai đây?
Không phải bản thân tôi không từng nghĩ tới việc sẽ ngăn cản sự kiện ngày 11
tháng 9 ấy xảy ra, làm cho đoạn lịch sử đau lòng này biến mất vĩnh viễn.
Chính là tôi phải làm gì để có thể ngăn cản nó đây?
Trước tiên phải kể đến việc Trung Quốc và Mỹ cách xa nhau cả một Thái Bình
Dương rộng lớn, hơn nữa nếu như người lãnh đạo của Trung Quốc tin tưởng
vào cái tin tức này của tôi mà gọi điện thoại báo cho tổng thống Mỹ,
hoặc là tôi trực tiếp sang Mỹ mà báo cho FBI rằng, “Hello, xin chào các
vị FBI, vài ngày sau sẽ có một đám phần tử khủng bố tiến hành cướp máy
bay, tiếp đó sẽ liền nhân tiện tấn công vào Trung Tâm Thương Mại và Lầu
Năm Góc.”
Cho dù bọn họ có tin tưởng lời nói của tôi đi
chăng nữa, thì chắc chắn sẽ truy vấn ngược lại là làm cách nào tôi có
thể biết được một tin tức quan trọng như vậy? Đến lúc đó chẳng lẽ tôi
lại đi nói với bọn họ rằng, “Đó là vì tôi là người đến từ tương lai, cho nên có thể đoán trước được sự kiện ấy.”
Chỉ sợ rằng lúc đó nghênh đón tôi không phải là phòng thí nghiệm thì cũng chính là bệnh viện tâm thần nga.
Tôi một bên nôn nóng một bên bất an, vài lần cùng trò chuyện với tên nhóc
Trần Hy kia tôi vốn cũng muốn mở miệng nhưng rốt cuộc lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cùng lúc đó trong lòng tôi cũng
thầm nghĩ sẽ mượn đoạn lịch sử này để xem xem, nếu như không có sự can
thiệp của tôi, thì tên tiểu quỷ kia có thể hay không gặp được chân mệnh
Thiên Nữ của chính mình? Có thể hay không vì gặp được cô gái ấy mà chấp
nhận buông tay tôi? Miên mang suy nghĩ, rốt cuốc đêm nay tôi lại một lần nữa mất ngủ, đứng ở trước cửa sổ nhìn ánh bình minh chậm rãi nhuốm đỏ
cả bầu trời