
đã lấp đầy ánh mắt tôi, chiếm cứ toàn bộ tâm trí tôi
Nhưng…..
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Là vì cậu nhiệt tình tuổi trẻ không quan tâm đến điểm ấy hay là do tôi dù
đã trưởng thành nhưng lại cứ thế bị cuốn theo cậu mà quên đi điểm ấy?
“Nhâm học tỷ, mọi người đang đợi kìa” Tôn Sa Sa kéo tay tôi về phía trước
“Đội trưởng đâu?” Tôi nhìn một lượt không thấy Trương Lam.
“Đội trưởng đang thảo luận cùng một đàn anh về lộ tuyến hôm nay”
“Không phải đã quyết định sẽ đi về hướng Đông sao?” Tôi khó hiểu hỏi lại
“Ha ha, nghe nói đi về hướng Đông có tận hai lộ tuyến, trong đó lộ tuyến
nhỏ hơn đi tới cánh đồng hoa Đỗ Quyên, phong cảnh rất thơ mộng”
Có cảnh đẹp sao. Tôi sờ sờ máy chụp ảnh, tự dặn lòng nhất định phải chộp được vài tấm ảnh mang về
“Chị còn nhớ bài thơ Cẩm Sắt không? Nhắc tới hoa đỗ quyên lại nhớ đến bài
này” Tôn Sa Sa cảm thán nói “Năm đó em thi đại học rơi đúng vào bài này
đó”
Tôi cười nói “Đúng vậy, tôi cũng thi vào bài này”
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
Vọng đến xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức,
Chỉ thị đương thì dĩ vong nhiên.
Lộ tuyến phía đông so với phía Tây thì khó đi hơn một chút, đường núi gập ghềnh nhưng cũng thật không uổng công. Trải rộng một khoảng sườn núi phía xa dưới nắng sớm rực lên một màu đỏ của hoa Đỗ Quyên. Trách không được hoa Đỗ Quyên lại được mệnh danh là Bảo Hoa Đỗ Quyên, quả thật phù hợp với hình tượng.
Tôi đi giữa đoàn người, máy ảnh trên tay “tách tách” không lúc nào ngừng
“Kim Sanh” Trương Lam nhìn tôi vài lần ngập ngừng muốn nói lại thôi “Ừm…Trần Hy kia có phải là có ý với bạn không? Tôi để ý nãy giờ cậu ta luôn nhìn bạn”
Đại tỷ, đến bây giờ mới phát hiện ra sao?
Tôi đáp qua loa “Chúng tôi trước kia học cùng một lớp trung học, có lẽ cậu ta đã nhận ra tôi”
“Thì ra là thế” Trương Lam gật gù “ Nhưng hai người sao lại lạnh nhạt như vậy. Trước kia tôi từng tình cờ gặp lại bạn học trung học ở trên đường, bọn tôi vui mừng rối rít hận không thể ngồi cả đêm tâm sự cho hết chuyện…” Cô ấy cảm khái ôn lại chuyện xưa nhưng rất nhanh liền phát hiện ra có điểm kỳ lạ “Không đúng, ánh mắt này không giống….Bạn xem kìa, lại nhìn qua nữa rồi”
Thật phiền phức.
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu vẻ mặt tự mãn “Muốn nhìn thì cứ để cậu ta nhìn, có sao đâu” Bản cô nương chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở
Trương Lam nhăn nhó ôm đầu ra chiều phân vân dữ lắm “Tôi thấy cậu ta rất được nhưng hội trưởng thì làm sao bây giờ. Tôi cũng rất quý hội trưởng. Cả hai đều rất xứng đôi với bạn. Thật khó nghĩ mà ~ ~”
Tôi không nói gì
“Đội trưởng, đội trưởng lại đây một chút” Tôn Sa Sa đang dẫn đầu đoàn rối rít vẫy tay gọi Trương Lam “Lộ tuyến có vấn đề rồi. Over!”
Trương Lam hai tay chụm quanh miệng rống to “Lên ngay, lên ngay đây. Over!”
Tôi trố mắt “Khẩu hiệu này ai nghĩ ra thế?”
Trương Lam cười đắc ý “Là tôi đó. Hôm trước ngồi xem phim đến đoạn nghĩa quân tấn công triều đình tự nhiên linh cảm dâng trào”
“….”
Được lắm, rất cường đại
Trương Lam nhanh chóng chạy lên đầu đoàn người, tôi lẻ loi một mình lùi dần về cuối đoàn. Trần Hy yên lặng đi sau tôi, duy trì khoảng cách hai mét. Tôi không hé răng nói chuyện, hắn cũng cứ im lặng như thế
Ba lô trên người có chút nặng, bởi vì hôm nay dự định đi ngắm cảnh nên tôi ham hố vác theo nhiều đồ ăn vặt. Lúc sắp xếp tư trang thấy ít bây giờ mới càng lúc càng nặng. Tôi cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà sai phái tên nhóc theo đuôi kia
“…..cần hỗ trợ không?” Giọng nam lãnh đạm vang lên phía sau
“Không cần”
Tôi không quay đầu lại. Trong đầu chợt nhớ ra suốt bốn năm qua đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện hòa bình với nhau
Trần Hy lại trầm mặc lẽo đẽo theo sau
Rốt cuộc thì cậu có mục đích gì vậy?
Cứ theo đuôi tôi như vậy thì sẽ có chuyển hóa gì sao?
Tôi một mực phớt lờ cái đuôi kia, tự dò dẫm tìm góc chụp đẹp. Trần Hy theo tôi đi xuống sườn núi, thỉnh thoảng lại hỏi có cần nghỉ ngơi hay uống nước ..v..v
Tôi nghiêm túc dùng chính sách tam không: Không xem, không nghe, không nói. Một lòng một dạ để tâm vào chụp ảnh, hậu quả là suýt bị lạc đoàn một lần nữ. Nhưng hôm nay mục đích chủ yếu là đi ngắm cảnh, tôi cũng đã sạc pin đầy năm vạch nên không lo lắng gì nhiều.
Tôi thơ thẩn ở sườn núi một lúc lâu, cũng không hoàn toàn là vì chụp ảnh mà cố ý muốn cùng hắn tách đoàn xa một chút
Nhìn gương mặt lạnh lẽo vô cảm của Trần Hy, tôi rốt cục cũng dừng lại phía trước cánh đồng hoa Đỗ Quyên. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, màu xanh của cỏ cây, màu trắng của mây trời, màu vàng của nắng, tất cả đều làm nền cho màu đỏ rực rỡ của cánh đồng Đỗ Quyên trải dài bất tận.
“Cậu rốt cuộc là có ý gì?’
Tôi không muốn tiếp tục tiêu hao thể lực của hai người nữa, cứ thẳng thắn một lần cho xong.
“…..” Trần Hy không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú, bất động
Vì sao vẫn không chịu nói lời nào
Cho tới bây giờ cái gì cũng không muốn nói với tôi sao?
Tôi xoay n