
ân đã vào cung, có lẽ cách thực liệu Hầu phu nhân sẽ có tác
dụng.
Một câu nói, khiến sự chú
ý của mọi người lại dồn lại trên người Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan hận không
đá cho Lưu viện khiến một cước, lão già giảo hoạt giỏi lắm, thật quá cao minh.
Thái hậu lập tức đi tới
bên người Tương Nhược Lan, ôn hòa hỏi nói:
- Nhược
Lan, ngươi thật sự có cách chữa cho Từ quý phi.
Còn chưa đợi Tương Nhược
Lan trả lời, Cảnh tuyên đế đã bước lên nói:
- Sớm
nghe nói Hầu phu nhân y thuật cao minh, bệnh của thái hậu cũng có thể trị được,
chắc chắn việc chữa cho Từ quý phi chỉ là chuyện trở tay mà thôi! Nếu ngươi có
thể chữa cho Từ quý phi, trẫm sẽ ban thưởng hậu!
Tiện nghi không thể tham,
mũ quý không thể tùy tiện đội!
Tương Nhược Lan quỳ xuống
trước mặt hoàng đế, nói dõng dạc:
- Hoàng
thượng, thần phụ không muốn lừa gạt Hoàng thượng, thần phụ cũng không dám nắm
chắc là có thể chữa được cho Từ quý phi! Cho nên chuyện ban thưởng, thần phụ
không dám nhận.
Cảnh tuyên đế trầm mặt
xuống:
- Ngươi
nói cái gì? ngươi muốn kháng chỉ!
Thái hậu thấy hoàng đế
tức giận, vội vàng nói:
- Hoàng
thượng, đừng nóng vội, nghe xem Nhược Lan nói gì đã!
Hoàng hậu cũng nói:
- Bản
cung xem ra không phải Hầu phu nhân không muốn chữa cho Từ quý phi mà hẳn là có
nguyên nhân khác, Hầu phu nhân, có đúng không?
Vừa nói vừa nháy mắt với
Tương Nhược Lan. Được Thái hậu và hoàng hậu nói đỡ, lá gan trong lòng Tương
Nhược Lan to lên.
- Thần
phụ không dám kháng chỉ! Nhưng thần phụ chỉ là biết một ít cách thực liệu,
không coi là cao minh, y thuật so với Lưu viện sĩ Lưu thái y càng không so
được. Nếu ngay cả bọn họ cũng không có cách thì thần phụ cũng không nắm chắc là
có thể trị được cho Từ quý phi. Dân gian vẫn có câu: “xú thoại thuyết tại tiền
đầu” (kiểu dạng mất lòng trước, được lòng sau ý). Mặc dù là thô tục nhưng không
phải không có đạo lý, thần phụ sẽ hết sức chữa cho Từ quý phi, trị được hay
không khả năng cũng chỉ có năm phần (50:50). Nếu thần phụ trị được, thần phụ
không vần Hoàng thượng ban thưởng, nhưng vạn nhất không trị được...
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu, thoáng nhìn Cảnh tuyên đế một cái, lại cúi đầu, thấp giọng nói:
- Vạn
nhất trị không được, Hoàng thượng cũng đừng trách phạt thần phụ!
Lời này vừa nói ra, trong
điện ai nấy hoảng sợ ngây người, Hầu phu nhân này đang nói điều kiện với hoàng
đế, Thật to gan......
Thái hậu cùng hoàng hậu
cũng vì Tương Nhược Lan mà toát mồ hôi lạnh.
Cảnh tuyên đế sợ run một
hồi, sau đó hơi cúi người, nhìn nàng quỳ gối trước mặt mình:
- Tương
Nhược Lan, ngươi đang nói điều kiện với trẫm?
Cảm giác được khí thế và
áp lực của hoàng đế, Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thân thể không
khỏi co về phía sau, bộ dáng dù có phần hoảng loạn nhưng những lời nói ra vẫn
rất rành mạch:
- Hoàng
thượng, thần phụ không dám cùng Hoàng thượng nói điều kiện, chỉ là, không có
đại phu nào có thể trị được bách bệnh, cũng chẳng có đại phu nào có thể cam
đoan sẽ chữa được hết bệnh, nếu bệnh không trị hết thì đầu rơi xuống đất, Hoàng
thượng, như vậy với thần phụ thật quá không công bằng...
Trong điện yên tĩnh, ai
nấy ngừng thở chờ hoàng đế nổi cơn lôi đình. Thái hậu cùng hoàng hậu đều lo
lắng nghĩ lí do gì để nói đỡ cho nàng.
Tương Nhược Lan cúi đầu,
trong lòng cũng rối loạn nhưng nàng tuyệt không hối hận vì đã nói ra những lời
này. Thừa dịp Thái hậu và hoàng hậu đều ở đây thì nói cho rõ ràng, tránh sau
này không chữa được cho Từ quý phi, con sâu nát kia dù không chém đầu mình
nhưng lại bày ra những quỷ kế.
Mà phía sau, Từ quý phi
dựa vào thành giường, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Tương Nhược Lan, khóe miêng
khẽ cười lạnh.
Lúc này, hoàng đế vẫn âm
trầm đột nhiên đứng thẳng dậy, cười to hai tiếng, sau đó chỉ vào Tương Nhược
Lan, bất đắc dĩ nói:
- Tương
Nhược Lan, toàn Đại Lương này, trừ Thái hậu ra cũng chỉ có ngươi dám nói với
trẫm như thế.
Vừa nói vừa cười:
- Được,
trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi dốc hết sức thì dù có trị được hay không
trẫm cũng sẽ không trị tội ngươi, nhưng theo đúng ngươi nói, sẽ không có
thưởng!
Lời này vừa nói ra, không
khí nặng nề trong đại điện nhất thời lặng xuống, Thái hậu, hoàng hậu đều tươi
cười cũng trêu đùa phụ họa vài câu.
Tương Nhược Lan được sự
hứa hẹn của Cảnh Tuyên Đế, trong lòng buông lỏng, vội vàng dập đầu tạ.
Sau khi đứng dậy, vô tình
nhìn tới Cảnh Tuyên Đế, đã thấy hắn một đôi mắt đào hoa lóe sáng, ý vị khó nói.
Thấy Tương Nhược Lan nhìn hắn, khóe miệng Cảnh Tuyên Đế cười đầy quỷ dị khiến
lòng Tương Nhược Lan sợ hãi, vội chuyển tầm mắt.
Cảnh tuyên đế cười nói:
- Bây giờ
để cho chúng ta xem y thuật cao minh của Hầu phu nhân một chút nào.
Vừa nói vừa lui qua một
bên, tránh ra một đường.
Tương Nhược Lan không
giống như suy nghĩ của hắn là sẽ tới bên giường Từ quý phi mà nàng lại xoay
người nói với một cung nữ.
- Mở hết
cửa sổ trong phòng ra.
Ánh mắt mọi người đều
dừng trên người nàng, chẳng biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, nhưng ai
nấy đều tò mò vô cùng. Mà Cảnh Tuyên Đế t