
àng hơn những lần trước rất nhiều, cũng ngắn hơn những
lần trước nhiều.
Lúc này, Tương Nhược Lan
mới buông tay nàng, thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán:
- Bây
giờ, dựa theo cách ta vừa làm, mang một chén nước như thế tới cho Quý phi nương
nương uống. Lần này chắc hẳn sẽ không ói ra nữa. Sau này, cứ nửa canh giờ đều
cho nương nương uống một chén nước như thế. Táo và mật ong sẽ bảo vệ dạ dày của
nương nương, uống nhiều thì chứng nôn của nương nương sẽ tốt lên.
Một bên, Thược Dược tâm
phục khẩu phục bản lĩnh của Tương Nhược Lan, lần này nghe theo nàng sai bảo mà
không nói gì.
- Trưa
thử cho nương nương ăn chút bánh bao xem, tốt nhất là cắt nhỏ bánh bao ra,
không cho thêm dầu mỡ gì, cứ thử thôi, ăn được bao nhiêu thì ăn. Còn nữa, dù ăn
ít ăn nhiều thì một ngày cũng chia làm sáu bữa, mỗi bữa ăn ít một chút, trừ
những thứ không thể ăn, muốn ăn gì thì ăn, ăn xong nằm xuống nghỉ ngơi một
khắc. Như thể sẽ tránh được việc nôn mửa. Nếu có nôn, cứ làm theo ta khi nãy,
xoa bóp huyệt nội quan, có thể khiến chứng nôn mửa ngừng lại. Còn nữa, nên ăn nhiều
táo... cứ như vậy đã, chờ thêm hai ngày, thân thể Quý phi tốt hơn, ta sẽ đưa ra
các bài thực liệu.
Thược Dược rất dụng tâm
mà nhớ lấy.
Nói xong, Tương Nhược Lan
đứng lên, lúc này mới phát hiện cả người dơ bẩn, lại nhiễm mùi khó ngửi, mặt
nàng nhăn lại, “a” lên một tiếng.
Cảnh tuyên đế nhìn thấy
nàng như thế không nhịn được cười lớn, Thái hậu và hoàng hậu cũng không nhịn
được mà cười. Lưu Tử Căng dù cũng cười nhưng trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Tương Nhược Lan thấy mọi
người tươi cười mà trong lòng ảo não, đặc biệt là cách cười của Cảnh Tuyên Đế
làm cho nàng hận không tát cho hắn một cái. Nàng âm thầm giẫm chân, cúi đầu
nghiến răng nghiến lợi.
Đang lúc chẳng biết làm
sao, thái hậu cười nói:
- Nhược
Lan không cần phải gấp, đến Từ trữ cung tắm rửa đi.
Hoàng hậu cũng cười nói:
- Nơi này
tương đối gần Khôn trữ cung, đến khôn trữ cung tắm đi!
Từ quý phi cũng đành mở
miệng:
- Đều là
bản cung làm hại, vẫn nên ở đây tắm đi.
Thái hậu, hoàng hậu, Từ
quý phi đều nhiệt tình mời khiến Tương Nhược Lan cảm giác được mình như cái
bánh bao thơm, ai cũng muốn lấy.
Nhưng lúc này, sâu bệnh
hoàng đế chán ghét lại nói:
- An viễn
hầu phu nhân trị bệnh Từ quý phi có công, trẫm ban cho đến tắm tại Ôn bích trì!
Trong điện bởi vì lời
Cảnh tuyên đế mà yên lặng xuống, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Ôn bích trì, đó là suối
nước nóng trong cung, là nơi hoàng đế chuyên tắm rửa, bình thường cũng chỉ có
hoàng hậu, sủng phi hay công chúa mới có cơ hội đến, chưa từng có người ngoài
cung được tới Ôn bích trì tắm, quả thực là vinh sủng vô tận.
Thái hậu cười nói:
- Hoàng
thượng hôm nay khai ân đó, Nhược Lan mau tạ ơn
Tương Nhược Lan bất đắc
dĩ quỳ xuống lạy tạ, nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Tắm ở chỗ hoàng đế, sao
có cảm giác như là con hươu tắm rửa sạch sẽ để đưa vào miệng sói?
Có sách ghi lại, tắm suối
nước nóng không chỉ khiến cơ thể thư giãn, khớp xương giãn ra, tiêu trừ đi mệt
nhọc còn giúp giãn nở mạch máu giúp tuần hoàn máu.
Hơn nữa, thường xuyên tắm
suối nước nóng còn có tác dụng rất tốt trong việc dưỡng sinh, làm đẹp.
Lúc này Tương Nhược Lan
đang ngâm mình trong Ôn Bích tuyền ngự dụng của Cảnh Tuyên Đế, vừa hưởng thụ
cảm giác thư thái, vừa thầm mắng hoàng đế mệnh tốt.
Phải biết rằng cho dù là thời
hiện đại cũng rất ít có người mệnh tốt được thường xuyên tắm suối nước nóng,
huống chi còn như hắn, thiết đặt suối nước nóng trong nhà.
Chỉ là nghe nói suối nước
nóng chỉ có quanh khu có núi lửa, chẳng lẽ xung quanh hoàng cung có núi lửa?
Thật khó hiểu.
Tương Nhược Lan lắc đầu,
không nghĩ tới chuyện này nữa. Nàng nhanh chóng tắm sạch người. Thành thật mà
nói, từ lúc tới đây, nàng vẫn có cảm giác có nguy cơ, dù biết là không thể
nhưng vẫn luôn lo sợ hoàng đế sẽ nhảy từ góc nào đó ra.
Cảm giác được thái độ của
xú trùng với mình rất kì quái, nói hắn có tâm tư với mình. Nhưng bản thân tư
sắc bình thường, bất kì lão bà nào của hắn cũng đẹp hơn nàng nhiều, không thể
nào vì nàng mà bất kể những ngôn quan mà đi đùa giỡn thê tử của thần tử. Một
khi truyện này truyền ra thì sẽ không phải là chuyện nhỏ, thể diện không còn!
Nhưng nếu nói hắn không
có tâm tư gì với mình, vậy những hành vi và lời nói mập mờ ở Ngự hoa viên hôm
đó là thế nào?
Chẳng lẽ thật sự nghĩ
nàng lừa gạt, thân là hoàng đế mà bị lòng tự tôn là mê muội? Nhưng nếu như thế
thì cũng quá nhảm nhí...
Nàng tắm xong, cầm lấy
khăn tắm cung nữ đã chuẩn bị xong, đi ra khỏi suối rồi mặc quần áo các cung nữ
đã chuẩn bị.
Vốn có cung nữ hầu hạ
nàng tắm rửa kỵ lưng, nhưng nàng vốn không quen có người lạ giúp mình tắm nên
bảo các nàng lui ra chờ ở cửa.
Mặc quần áo xong, Tương
Nhược Lan ra khỏi phòng tắm, các cung nữ bên ngoài hành lễ với nàng. Nàng cảm
giác bản thân thần thanh khí sảng, thầm nghĩ thật thoải mái.
Hoàng đế như lại không hề
xuất hiện, xem ra nàng đa tâm, cho dù là hoàng đế thì vô sỉ cũng có mức độ.
Tương Nhược Lan theo
đường cũ trở về,