
như muốn xuyên thấu. Hồi lâu, Cận Yên Nhiên
“xuy” một tiếng:
-
Đạo lí? Hai chữ này lại phun ra từ miệng ngươi?
Tương Nhược Lan chậm rãi
quay đầu, ủy khuất nhìn Cận Yên Nhiên, mềm nhẹ nói:
-
Tiểu cô, ta biết quá khứ ta có chút quá đáng. Bây giờ ta đã biết sai rồi. Thánh
hiền đã nói biết sai có thể sửa là một chuyện tốt. tiểu cô là người hiểu đạo lí
sao không để cho ta có cơ hội sửa sai?
Cận Yên Nhiên là ái nữ
của thái phu nhân nên nàng không thể tranh cãi với nàng ta như trước được.
Những lời hôm qua nàng
nói, Tương Nhược Lan suy xét kĩ. Cô nương này không có tâm địa xấu, có thể là
vì xuất thân trong nhà võ tướng nên tính tình trực sảng, ghét ác như thù, tính
cách này chỉ có thề mềm mại mà đối xử. Nàng ta giúp Vu Thu Nguyệt chẳng phải vì
bề ngoài Vu Thu Nguyệt ôn nhu như nước giông kẻ yếu đó sao?
Như thế, tiểu cô xem đi,
ta cũng là người yếu….
Cận Yên Nhiên nhìn Tương
Nhược Lan bày ra bộ dạng đáng thương chỉ thấy da đầu tê dại, lông tóc dựng
ngược, nàng chỉ vào Tương Nhược Lan, khóe miệng giật giật, vẻ mặt cổ quái:
-
Ngươi… ngươi nói cái quái quỷ gì?
Tương Nhược Lan vẻ mặt
khổ sở, nhìn Cận Yên Nhiên rồi cúi đầu:
-
Ta có thể làm cái quỷ gì… đều do ta trước kia không biết nặng nhẹ, cho dù bây
giờ có sửa đổi cũng không ai tin….
Triệu di thái thái đang
uống trà nghe những lời này không cẩn thận mà phun trà đầy bàn. Vương thị mở to
mắt nhìn Tương Nhược Lan, miệng há hốc kinh ngạc, mà đôi diện là Vu Thu Nguyệt
kinh ngạc, hoài nghi nhìn nàng chăm chú.
Trước mắt mọi người mà
Tương Nhược Lan lại nói ra những lời như thế….
Chỉ duy nhất thái phu
nhân thần sắc vẫn không đổi:
-
Biết sai có thể sửa đó là chuyện tốt. Hy vọng ngươi nói được làm được.
-
Con dâu biết
-
Ngồi xuống đi. Liễu Nguyệt, mang trà lên!
Tương Nhược Lan ngồi
xuống ghế thứ hai bên trái thái phu nhân, quy định của An Viễn hầu phủ là mỗi
người đều có một vị trí nhất định, cho dù người khác chưa tới cũng không thể
tùy tiện ngồi.
Vị trí đầu tiên kia đương
nhiên là An Viễn hầu, người này không đến. Bên trái là nàng là Cận Yên Nhiên,
Tương Nhược Lan ôn nhu cười với nàng khiến Cận Yên Nhiên lại nổi da gà.
Thái phu nhân nhìn Tương
Nhược Lan nói:
-
Hầu gia muốn ngươi học quy củ cho thật tốt nên phái hai mụ mụ đến viện ngươi,
mỗi ngày học hai canh giờ. Mười ngày sau trong nhà có hội trà, ta sẽ mời các
thái thái, phu nhân trong kinh đến. Nếu quy củ của ngươi có thể vượt qua kiểm
tra thì có thể xuất hiện. Nêu không qua được, ngày đó ngươi cũng chỉ có thể ở
trong phòng thôi.
Lời vừa nói ra, mọi người
đều nhìn Tương Nhược Lan. Ai chẳng biết Tương Nhược Lan ghét nhất học quy củ.
Năm đó, thái hậu sai mụ mụ đến dạy nàng quy củ cũng bị nàng đuổi đánh khiến
thái hậu tức giận, ba tháng cũng không triệu kiến nàng. Nhưng Tương Nhược Lan
mệnh tốt, thái hậu cũng không thực sự tức nàng, sau đó lại vẫn sủng ái nàng như
trước.
Bây giờ thái phu nhân bảo
nàng học quy củ, không biết bát phụ này sẽ có phản ứng gì đặc sắc?
Triệu di thái thái, Vương
thị, Vu Thu Nguyệt và các nha hoàn đều hăng hái nhìn nàng chờ xem kịch vui.
Tương Nhược Lan dưới sự
chờ mong của cả nhà, đứng dậy.
Mọi người hay mắt sáng
bừng, ruột gan nháy nhót, tràn đầy hưng phấn. Nàng muốn làm gì? Mắng người?
Đánh thái phu nhân? Hay lại vung roi?
Cận Yên Nhiên nhíu mày
gắt gao coi chừng Tương Nhược Lan
Ánh mắt mọi người đều gắt
gao chăm chú nhìn Tương Nhược Lan.
Ai ngờ Tương Nhược Lan
lại chắp tay xá một xá với thái phu nhân, trên mặt đầy vẻ cảm kích chân thành:
-
Nhược Lan vẫn rất buồn phiền về chuyện này. Hôm qua Hầu gia nói khiến Nhược Lan
tỉnh mộng. Nhược Lan rất hối hận sao trước kia không học quy củ cho thật tốt.
Dù bên người Nhược Lan cũng có mụ mụ nhưng mụ mụ không thông hiểu quy củ của
Hầu phủ. Cảm ơn mẫu thân đã nghĩ cho Nhược Lan chu đáo đến vậy. Nhược Lan nhất
định không phụ sự kì vọng của mẫu thân. Mười ngày sau, Nhược Lan nhất định sẽ
chu toàn lễ số mà xuất hiện trước mặt các vị phu nhân. Quyết không để mất thể
diện của thái phu nhân và Hầu gia.
Cũng chỉ như quy định của
các công ty thôi. Hầu phủ cũng sẽ có quy củ. Tuân thủ quy củ nơi này mới có thể
sinh tồn được. Điểm này đương nhiên Tương Nhược Lan hiểu rõ.
Trừ thái phu nhân ra, tất
cả những người còn lại đều há hốc mồm nhìn Tương Nhược Lan tựa như thấy quái
vật.
Đúng lúc này, ngoài cửa
có nha hoàn thông báo: – Hầu gia tới‼
Sau đó rèm cửa xốc lên,
Cận Thiệu Khang một thân triều phục, khí vũ hiên ngang đi đến. Khuôn mặt đẹp
tuyệt luân, phong thái tuấn lãng, trên người hắn tỏa ra một loại ánh sáng khiến
người ta không dám nhìn thẳng.
Cận Thiệu Khang vừa vào
cửa đã vội thỉnh an thái phu nhân. Thái phu nhân thấy con, khuôn mặt lạnh như
băng sương lập tức nhu hòa tươi cười.
-
Hôm nay sao sớm như vậy đã trở lại.
Cận Thiệu Khang cười:
-
Hôm nay bãi triều sớm nên con về sớm.
Triệu di thái thái một
bên cười với thái phu nhân nói:
-
Ta thật rất hâm mộ tỷ tỷ có một người con hiếu thuận như vậy. Ai chẳng biết An
Viễn hầu là hiếu tử nổi danh? Chẳng giống