
cái gì.
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế
chậm rãi đảo quanh đám người, cuối cùng dừng lại ở đám nữ quyến một hồi sau đó
mới quay đầu đi vào trướng bồng.
Sau đó, đám cung nữ dẫn
nhóm nữ quyến đi về khu trướng bồng của nữ quyến.
Sau khi mọi thứ an bài
xong, Cận Thiệu Khang sai một cung nữ gọi Tương Nhược Lan ra. Tương Nhược Lan
biết hắn muốn dẫn mình đi du ngoạn nên vui vẻ cùng cung nữ đi ra.
Cận Thiệu Khang đứng cách
đó không xa chờ nàng. Tương Nhược Lan đến, cười nói:
- Bây giờ
đi?
Cận Thiệu Khang nói:
- Đúng,
bây giờ đi. Lát nữa còn phải về ăn cơm chiều.
Vừa nói vừa lấy tay chỉ
về phía trước ý bảo Tương Nhược Lan nhìn:
- Chính
là bên kia, trước kia đi săn cũng nghỉ ngơi ở đây, phát hiện được một chỗ phong
cảnh đẹp, có một con suối trong thấy đáy. Lúc đó Hoàng thượng vẫn còn là thái
tử, chúng ta vẫn tới đó bắt cá.
Vừa nói vừa kéo Tương Nhược
Lan đi vào rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây khắp nơi
đều là những loại cây không biết tên. Phần lớn đều là cây cổ thụ, chẳng biết đã
qua bao nhiêu năm tháng. Trên mặt đất đầy lá rụng, thành một tầng dày, đi lên
tạo ra tiếng xào xạc.
Trong rừng tĩnh lặng, hiển
nhiên không có ai ở đây. Cận Thiệu Khang năm tay nàng, dẫn nàng đi về phía
trước, vừa đi vừa dặn:
- Cẩn
thận nhé, dưới lớp lá cây có nhiều bẫy, hố trũng, cẩn thận ngã...
Còn chưa nối xong, Tương
Nhược Lan đã đạp phải chỗ không, cả người ngã sấp xuống. Cận Thiệu Khang nhanh
tay vội ôm nàng vào lòng. Tương Nhược Lan kinh hồn, ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu
Khang hồi lâu mới hồi hồn.
Cận Thiệu Khang ôm nàng
cười cười:
- Ta vừa
mới nói xong! Lại hỏi: - có bị đau đâu không?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Ta
không sao. Chỉ là hơi hoảng sợ.
- Đường
phía trước vẫn như thế, để ta dìu nàng đi.
Hắn vươn tay ôm eo nàng
cười nói.
- Để
người thấy thì không hay đâu
- Không
sao, bây giờ không có ai đến.
Cận Thiệu Khang ôm eo
nàng đi về phía trước, tới chỗ nhìn như trũng thì ôm nàng nhảy qua. Không lâu
sau, trước mắt sáng bừng, ngay sau đó, một khe suối trong như ngọc hiện lên
trước mắt, dưới ánh mặt trời lấp lánh lấp lánh.
Bốn phía là một số loài
hoa cỏ không biết tên, trên hoa có mấy giọt nước, dưới ánh mặt trời lấp lánh
như trân châu.
Tương Nhược Lan bị cảnh
đẹp trước mắt làm cho mê hoặc:
- Nơi
này thật đẹp.
Cận Thiệu Khang đỡ nàng
ngồi xuống tảng đá lớn rồi nói:
- Qua vài
ngày nữa thì tới rừng săn bắn, lúc săn thú nàng đừng chạy loạn, ở đó có nhiều
mãnh thú. Vạn nhất gặp phải thì rất nguy hiểm, tốt nhất là đi theo ta.
Mặc dù Tương Nhược Lan
(đã chết) biết săn thú, nhưng nàng thì rất sợ mãnh thú, đương nhiên không dám
một mình hành động, nghe Cận Thiệu Khang nói thế vội gật đầu. Lúc trước, Cận
Thiệu Khang sợ nàng tùy hứng mà bị nguy hiểm, giờ thấy nàng nghe lời như thế
thì cũng yên lòng.
Tâm tình buông lỏng, Cận
Thiệu Khang chỉ cho nàng nhìn những con cá nhỏ trong suối.
Dòng suối nhỏ trong suốt
thấy đáy, Cận Thiệu Khang chỉ hai con cá đuổi nhau nói:
- Nàng
xem, hai con cá này nhất định là phu thê.
Tương Nhược Lan phì cười:
- Sao
ngươi biết?
Cận Thiệu Khang nghiêm
trang nói:
- Nàng
xem, bọn chúng dính nhau như thế...
Vừa nói hắn đột nhiên ôm
eo nàng, để nàng gắt gao dựa vào mình, nhìn nàng cười:
- Cũng
giống như chúng ta vậy, khẳng định là một đôi phu thê.
Tương Nhược Lan đẩy hắn
ra, đứng lên chạy lên phía trước hai bước, cười nói:
- Ai dính
vào ngươi, chẳng biết xấu hổ.
Cận Thiệu Khang đứng lên,
vừa tay áo, vừa cười:
- Dám nói
phu quân nàng không biết xấu hổ, xem ra ta không tha cho nàng được rồi!
Vừa nói vừa đuổi theo
nàng. Tương Nhược Lan cười lớn chạy đi. Nhưng chưa qua bao lâu đã bị hắn ôm lấy
eo, quay mấy vòng khiến Tương Nhược Lan sợ hãi kêu lên.
Cận Thiệu Khang hơi đẩy
nàng ra, để nàng nhìn mặt mình. Nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, đôi mắt
trong sáng, trong lòng mừng vui vô hạn.
- Nhược
Lan, có thể nhìn nàng thế này, có thể ôm nàng thế này, ta thật hạnh phúc
Tương Nhược Lan trong
lòng ngọt ngào, nàng ôm eo hắn, dựa vào lòng hắn.
Nước suối róc rách, gió
thổi lá cây xào xạc, trong một khắc này dường như thành tiếng nhạc động lòng
người.
Đúng lúc này, rừng cây
đột nhiên truyền đến tiếng động lạ. Hai người vội vàng tách ra, Cận Thiệu Khang
nhìn lại, lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Vi thần
khấu kiến Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan cả kinh,
ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Cảnh Tuyên Đế một thân hoàng bào tôn quý, chắp tay
sau lưng từ từ đi tới.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh,
ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cười như có như không, ánh mắt này khiến người ta
cảm thấy như có một áp lực khó mà nói rõ.
Tương Nhược Lan cũng hành
lễ vấn an.
- Bình
thân. Cảnh Tuyên đế nhàn nhạt nói.
Cận Thiệu Khang đứng dậy.
Nhìn về phía sau Cận Thiệu Khang một chút rồi nói:
- Hoàng
thượng sao một mình tới đây.
Cảnh tuyên đế nhìn hắn,
thản nhiên nói:
- Xung
quanh có ba ngàn cấm vệ quân, còn lo trẫm gặp nguy hiểm? An viễn hầu chớ lo
lắng.
Vừa nói lại liếc nhìn
Tương Nhược Lan nói:
- Nhưng
An Viễn hầu lại rất hăng hái.
Tương Nhược Lan nhìn cảnh
tuyên đế