
khó mà tin. Hắn nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Hoàng thượng có vô số mỹ nữ lại
có ý với thê tử của mình, còn tưởng rằng Hoàng thượng thật sự hối hận, bất chấp
thể diện cũng cố bồi thường cho hắn nên trong lòng rất cảm động,
Hắn quỳ xuống, dập đầu
nói:
- Tạ long
ân của Hoàng thượng, chỉ là, Hoàng thượng nghe được đều là tin đồn. Lúc ban
đầu, vi thần không biết rõ nội tử, hiểu lầm nàng. Nhưng dần dần ở chung, vi
thần phát hiện nội tử hoàn toàn không phải là nữ tử vi thần từng nghĩ. Nàng là
nữ tử hiếm có trên đời, vi thần không hề thấy ủy khuất, ngược lại...
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, nhìn Cảnh tuyên đế, trên mặt lộ ra niềm hạnh phúc:
- Ngược
lại, vi thần vẫn vô cùng cảm kích Hoàng thượng tứ hôn, nếu không phải nhờ Hoàng
thượng, vi thần chỉ sợ sẽ không gặp được nội tử.
Làm sao có được sự vui
vẻ, hạnh phúc như bây giờ?
Dưới ánh mặt trời, Cận
Thiệu Khang tươi cười hạnh phúc khiến mắt Cảnh Tuyên Đế như bị đâm đau. Hai tay
chắp sau lưng gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi lên nhưng vẻ mặt vẫn không chút
gợn sóng.
Hắn nhìn Cận Thiệu Khang,
thản nhiên nói:
- Những
gì trẫm nghe thực sự là lời đồn? Nghe nói, vì chuyện này, Thái hậu từng triệu
kiến ngươi và thân mẫu ngươi tiến cung, cuối cùng cũng không có kết quả.
Giọng nói dù nhàn
nhạt nhưng lộ ra sự uy nghiêm. Cận Thiệu Khang thất kinh, vội vàng nói:
- Hoàng
thượng, đó đã là chuyện quá khứ rồi. Lúc đầu, vi thần cùng nội tử có chút không
vui nhưng bây giờ đã không có việc gì rồi. Vi thần cùng nội tử giờ không có một
chút vấn đề gì.
- Không
có vấn đề gì?
Cảnh Tuyên Đế thâm trầm
nhắc lại, nhớ ra khi nãy nhìn thấy bọn họ ôm nhau, cảm giác ghen tuông trong
lòng bộc phát. Bất chấp tất cả, hắn nói:
- Nghe
nói các ngươi còn chưa viên phòng, ngươi còn nói một chút vấn đề cũng không có?
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, kinh ngạc nhìn Cảnh tuyên đế. Hoàng thượng lại hỏi những chuyện này? Cảnh
tuyên đế cũng ý thức được bản thân thất thố, sắc mặt hòa hoãn, nhẹ nói:
- Thiệu
Khang, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, nghe chuyện này mới không nhịn được
mà muốn nhúng tay. Càng hối
hận quyết định khinh suất ban đầu, cho nên mới nói với ngươi những lời này.
Cận Thiệu Khang hơi hiểu:
- Hoàng
thượng không cần lo cho vi thần, bây giờ...
Nhắc tới chuyện này trước
mặt người khác đương nhiên không hợp với Cận Thiệu Khang vẫn luôn thủ lễ. Nhưng
vừa nghĩ đến hôn sự của hắn và Tương Nhược Lan bị hủy bỏ thì hắn phải nói thật
với Hoàng thượng suy nghĩ trong đầu.
Hắn cúi đầu, thấp giọng
nói:
- Trước
kia vi thần và nội tử có chút không hạnh phúc nhưng giờ nội tử đã tiếp nhận vi
thần, lần này sau khi săn thú trở về, chúng ta sẽ... sẽ viên phòng...... Cho
nên xin Hoàng thượng yên tâm, quyết định ban đầu của Hoàng thượng không sai, vi
thần cũng không có ý định hưu thê.
Nếu lúc này Cận Thiệu
Khang ngẩng đầu sẽ thấy phản ứng bất thường của Cảnh Tuyên Đế. Sắc mặt hắn từ
xanh mét lại. Vừa nghe chuyện bọn họ sắp viên phòng, Cảnh tuyên đế hoàn toàn
không thể khống chế được tâm tình bản thân.
Quyết định ban đầu không
sai? Cảnh Tuyên Đế hận không thể nhìn trời cười dài. Sai rồi! Vô cùng sai lầm.
Là hắn tự tay đẩy nàng
vào lòng nam nhân khác.
Sai rồi! Sai rồi!
Cảnh tuyên đế đột nhiên
cảm giác được trái tim như bị đâm, vừa lạnh vừa đau. Hắn xoay người sang chỗ
khác, khống chế tâm tình bản thân, cố sức dùng giọng nói bình tĩnh mà nói:
- Xem ra
là trẫm hiểu lầm rồi. Thì ra là thế, những lời khi nãy coi như trẫm chưa từng
nhắc đến, ngươi lui xuống trước đi.
Cận Thiệu Khang hành lễ,
lui xuống, không để việc này vào lòng.
Từ khi Cận Thiệu Khang
đi, Cảnh Tuyên Đế vẫn đứng bên bờ suối, hai mắt nhìn chằm chằm một điểm như
đang chăm chú nhìn nhưng lại như là chẳng nhìn gì cả. Sắc mặt lúc xanh lúc
trắng, mãi cho đến lúc Hoàng Quý đến đây tìm kiếm mới rời đi.
Bên kia, Tương Nhược Lan
cẩn thận ra khỏi rừng cây, đi được một đoạn thì gặp Tương Phình Đình như đang
tức giận đi ra.
Tương Phinh Đình một thân
hoa phục, dung nhan vẫn xinh đẹp nhưng vẻ mặt chẳng có gì là vui vẻ, thần sắc
dường như còn có chút tiều tụy.
Chẳng lẽ là gần đây đi
đường mệt mỏi? Theo lý, nàng tâm nguyện được hoàn thành hẳn phải vui vẻ mới
đúng. Tương Nhược Lan nghĩ thầm. Nhưng với việc liên quan đến nàng, Tương Nhược
Lan cũng chẳng có hứng thú biết.
Tương Phinh Đình lúc này
mặc dù là cung phi, nhưng là chỉ là quý nhân, cấp bậc không cao, mà Tương Nhược
Lan là nhất phẩm phu nhân, cho nên thấy Tương Phinh Đình thì chỉ cần hành lễ
chào hỏi.
Cả quá trình, Tương Phinh
Đình vẫn chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Tương Nhược Lan hành lễ
rồi rời đi, cũng chẳng muốn rườm lời với nàng ta. Nhưng vừa quay người thì
Tương Phinh Đình lại gọi giật lại:
- Đường
tỷ!
Tương Nhược Lan quay đầu
lại, nhìn nàng:
- Quý
nhân gọi thần phụ lại là có chuyện gì?
Tương Phinh Đình nhìn
nàng, nói từng câu từng chữ:
- Đường
tỷ, những gì hôm nay ta có được đều là nhờ ngươi ban tặng. Đại ân đại đức của
ngươi ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nhờ ta ban tặng? Nàng
muốn nói cái gì? Tương Nhược Lan nói thầm,