
Đây là nơi nào mà hắn cũng dám nổi điên!
- Nhược
Lan, nàng đừng sợ, chỉ cần nàng không lên tiếng thì không ai tới đây. Nhưng vạn
nhất nàng lên tiếng khiến người bước vào, có hậu quả gì nàng cũng biết rồi đó.
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
nhẹ nhàng nói
Tương Nhược Lan dùng hết
sức cũng không thoát khỏi tay hắn. Nàng mệt mỏi, vô cùng hoảng sợ, mũi cay cay:
- Hoàng
thượng, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, dây dưa thân phụ như
vậy ngươi thấy rất thú vị? Nhìn thần phụ bối rối thống khổ, ngươi rất vui vẻ?
Rõ ràng ngươi đã đồng ý không làm như thế nữa, quân vô hí ngôn. Nhưng giờ ngươi
đang làm gì thế?
Những lời này chẳng những
không khiến Cảnh Tuyên Đế buông tay mà ngược lại, hắn càng ôm chặt hơn khiến
nàng bất đắc dĩ mà gần sát hắn hơn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng.
Khoảng cách bọn họ gần như vậy, chỉ cần hắn cúi đầu chút nữa thì có thể chạm
đến môi nàng. Tương Nhược Lan quay mặt đi, nhưng hắn lại vươn tay kéo mặt nàng
lại khiến nàng không thể không nhìn vào mắt hắn.
Trong mắt hắn là khuôn
mặt đầy phẫn nộ của nàng.
Cả buổi tối, Cận Thiệu
Khang mặc dù rất muốn đi gặp Tương Nhược Lan nhưng lại bị nhóm đồng liêu (quan
lại khác) lôi kéo uống rượu nói chuyện phiếm, nhất thời không thoát ra được.
Có mấy người uống rượu
định vào rừng cây đi tiểu tiện nhưng vừa tới gần đã có thái giám bước lên cản
lại:
- Hoàng
thượng có chỉ, đêm nay bất luận ai cũng không được tiến vào!
Mấy quan viên đó nghĩ
nhất định là Hoàng thượng đang ở bên trong cùng một mỹ nhân nào đó, đương nhiên
không muốn có người đến quấy rầy. Bọn họ lập tức quay về, còn báo cho những
người còn lại đừng tới gần rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây, Cảnh
tuyên đế gắt gao ôm Tương Nhược Lan, chặn mọi đường phản kháng của nàng.
Tương Nhược Lan không thể
nhúc nhích, đành phải căm tức nhìn hắn mà thể hiện sự phẫn nộ của mình.
- Nhược
Lan, sao lại nhìn ta như thế, ta khiến nàng chán ghét như thế?
Ánh mắt của Tương Nhược
Lan khiến hắn rất căm tức. Tại sao nàng lại có thể cười xinh đẹp, ngọt ngào như
thế với Cận Thiệu Khang?
Tương Nhược Lan cười lạnh
một tiếng, cái này còn phải hỏi? Còn không rõ ràng? Làm gì có ai bị người khinh
bạc mà còn tươi cười được. Nàng không nói gì, vẫn chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn
hắn.
Cảnh tuyên đế có chút tức
giận. Từ lúc chiều, qua Cận Thiệu Khang biết được bọn họ sắp viên phòng mà lòng
hắn không thể bình tĩnh lại. Lúc nào cũng như có lửa đốt khiến hắn đứng ngồi
không yên.
Bây giờ, thần sắc lạnh
lùng của Tương Nhược Lan càng khiến hắn không thể khống chế tâm tình. Đây là
lần đầu tiên hắn không thể khống chế bản thân?
- Nàng có
biết vì sao ta cho quan lại mang theo gia quyến?
Hắn nhìn nàng, hai mắt
như có ngọn lửa thiêu đốt mà sáng kinh người.
- Bời vì
gần đây nàng không tiến cung, bởi vì ta muốn gặp nàng. Bởi vì ta muốn lần săn
thú này lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng.
Tương Nhược Lan mở to hai
mắt, tâm tư của Cảnh tuyên đế với mình, nàng dù loáng thoáng đoán được nhưng
không nghĩ hắn lại nói ra như vậy.
- Hoàng
thượng!
Tương Nhược Lan cao giọng.
- Ngươi
có biết ngươi đang nói gì không? Sao ngươi có thể nói chuyện này với thần phụ?
Ngươi là Hoàng thượng, ta là thê tử của thần tử ngươi, ngươi đang làm cái gì
vậy! Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào!
- Ta muốn
nàng lại trở về bên ta.
Hắn nhìn nàng, nhỏ giọng
nói:
- Ta muốn
nhìn thấy nàng, thấy nàng cười với ta, trò chuyện với ta. Ta muốn ôm nàng, muốn
nàng sinh nhi dục nữ cho ta!
- Điên
rồi, điên rồi!
Tương Nhược Lan toàn thân
run rẩy, sau đó bắt đầu liều mạng mà giãy dụa, dùng tất cả sức lực mà vùng khỏi
hắn. Vừa thoát khỏi lòng hắn thì vội chạy ra ngoài.
Cảnh tuyên đế như là phát
điên mà đuổi sau nàng, nhanh chóng ôm lấy eo nàng từ phía sau. Tương Nhược Lan
sống chết đấm đá, hai người cùng ngã xuống đất. Cảnh Tuyên Đế nhân cơ hội đè
nàng xuống rồi cúi đầu, điên cuồng hôn nàng
Tương Nhược Lan há mồm
định cắn nhưng đầu lưỡi hắn lại hung hăng để giữa răng nàng khiến nàng không
thể nào hạ xuống. Tay hắn bắt đầu tháo vạt áo nàng, trường bào của nàng nhanh chóng
bị cởi ra, dưới ánh trăng, trung y trắng như tuyết lộ ra ánh sáng thánh khiết.
Tương Nhược Lan tay chân
không thể động, miệng không thể kêu. Lòng nàng phẫn nộ, khuất nhục và hoàng sợ
mà nước mắt rơi xuống.
Cảnh tuyên đế đột nhiên
ngẩng đầu, nhìn nàng dưới ánh trăng một thân trung y trắng như tuyết, nhìn qua
xinh đẹp như tiên tử. Đây là cảnh xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của
hắn.
Đêm nay hắn vốn chỉ định
gặp nàng chứ không định làm đến bước này. Nhưng chuyện từng bước, từng bước lại
thành ra thế này, hắn đột nhiên thấy như thế cũng không sai. Trước khi bọn họ
viên phòng... biến nàng thành người đàn bà của mình. Chờ khi nàng thành nữ nhân
của hắn thì lòng nàng sẽ hướng về hắn. Đến lúc đó, bảo nàng xin hòa ly, dù sẽ
có chút phiền toái nhưng hắn là thiên tử, có gì có thể làm khó hắn!
Lòng Cảnh Tuyên Đế đột
nhiên trở nên vô cùng ôn nhu. Hắn vươn tay, lau nước mắt nàng, nhẹ nói:
- Đừng
sợ, Nhược Lan, qua đêm nay, ta sẽ an bài mọi