
, nàng
thật sự cái gì cũng dám làm.
Nàng có lẽ không tin, hắn
còn lo cho tính mạng của nàng hơn cả nàng.
Hắn đứng ở đó, vẫn nhìn
theo bóng lưng nàng cho đến khi thân ảnh yểu điệu của nàng biến mất trong rừng
cây.
Hắn quay người, chậm rãi
đi tới trước dòng suối, mặt nước lấp lánh một tầng ngân quang, cũng phản chiếu
bóng dáng cô đơn của hắn.
Hắn nhìn bóng mình cười
cười, khóe miệng có chút chua xót. Hắn thì thào tự nói:
- Lý Đồng
Chiêu ơi Lý Đồng Chiêu. Thì ra trên đời này còn có thứ ngươi không thể chiếm
được.
Tương Nhược Lan ra khỏi
rừng cây, gió lạnh thổi qua khiến nàng run lên. Thì ra bất tri bất giác quần áo
đã bị mồ hôi tẩm ướt. Nàng không tự chủ được mà run râỷ, cũng không biết là vì
lạnh hay vì sợ. Nàng đột nhiên trẹo chân, ngã xuống, cũng may bên cạnh có một
cái cây mới không bị ngã sấp xuống.
Người rõ ràng không đau,
cũng không biết tại sao, nước mắt lại rơi xuống. Một lát sau, nàng lau khô nước
mắt, tự nói với chính mình:
- Tương
Nhược Lan, không được mềm yếu, chỉ có kiên cường mới có thể đối mặt với mọi
chuyện. Giống như trước kia đã từng vượt qua những cửa ải khó khăn. Tương Nhược
Lan, ngươi chưa bao giờ là kẻ yếu đuối.
Lúc ra khỏi rừng thì
chẳng biết Hoàng Quý từ đâu tới dẫn nàng đi theo một con đường bí ẩn để ra
ngoài. Sau khi rời khỏi đó, Tương Nhược Lan theo ánh trăng mà chạy về trướng
bồng của mình. Rửa mặt rồi ngủ luôn. Bây giờ nàng thật không muốn gặp Cận Thiệu
Khang vì nàng sợ mình không nhịn được mà nói hết ra. Nhưng nàng biết, chuyện
này, Cận Thiệu Khang có biết thì cũng có thể làm gì? Chỉ khiến hắn thêm phiền
não. Vạn nhất hắn nhất thời xúc động mà chọc giận Hoàng thượng, kết quả thật
khó mà đoán.
Tương Nhược Lan nghĩ kĩ
lại chuyện tối nay. Cuối cùng, nếu Cảnh Tuyên Đế đã buông tha nàng thì có thể
thấy hắn cũng không phải là không sợ gì, tựa như mình sợ chết, hắn cũng sợ mất
thể diện. Vì thế, sau này nếu vạn nhất còn gặp phải chuyện này thì thái độ phải
cứng rắn, quyết không thể để hắn dắt mũi. Đương nhiên, nếu có thể tránh xa hắn
thì càng tốt, không thể để tình cảnh như đêm nay xảy ra nữa.
Miên man suy nghĩ thật
lâu, nàng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Mấy ngày sau, Tương Nhược
Lan vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ một mình đi đến đâu, cũng không khinh suất
mà tin bất kì kẻ nào truyền tin. Nhưng Cận Thiệu Khang đột nhiên lại bận rộn
hơn, có đôi khi cả ngày cũng không thể gặp hắn một lần. Buổi tối sau khi hạ
trại hắn thường không rảnh hoặc bị Hoàng thượng gọi đi nói chuyện hoặc là Hoàng
thượng bảo làm chuyện này nọ khiến các quan lại khác đều hâm mộ, cho rằng Cận
Thiệu Khang rất được thánh sủng.
Tương Nhược Lan đương
nhiên biết là điều gì xảy ra. Trong lòng nàng tức giận nghĩ, ngươi cũng không
thể sai bảo hắn cả đời.
Nhưng cũng may, hoàng đế
cũng chẳng có hành động gì nữa. Mấy ngày nay, Hoàng thượng vẫn chiêu tẩm phi
tần. Nhưng chỉ nghe cung nữ bên người truyền tin ra, mấy hôm nay hình như Hoàng
thượng cực thích màu trắng. Các phi tần chỉ cần mặc quần áo màu trắng thì Hoàng
thượng sẽ thích. Một đêm Dung quý nhân đánh bạo mặc trung y trắng như tuyết vào
trướng bồng, kết quả được Hoàng thượng rất sủng ái, liên tiếp ba ngày đều chiêu
tẩm nàng, ban thưởng vô số khiến các phi tần khác đỏ mắt ghen tỵ.
Mà Lệ quý nhân Tương
Phinh Đình dường như cũng rất được sủng, có đôi khi du ngoạn thì cũng gọi nàng
đi cùng khiến các phi tần khác đều đố kỵ. Những lời ghen ghét cũng không ít.
Nhưng Tương Phinh Đình thì lại khổ không dám nói. Ai mà biết lúc hoàng đế gọi
nàng đi cùng thì chỉ toàn hỏi chuyện Tương Nhược Lan ở nhà nàng trước kia.
Trước mặt nàng, Hoàng thượng không hề che dấu tình cảm với Tương Nhược Lan, hỏi
hết sở thích của Tương Nhược Lan. Khi nàng nhắc tới những chuyện vui của Tương
Nhược Lan thì vẻ mặt Hoàng thượng còn tươi cười. Có đôi khi còn nói:
- Thì ra,
nàng mặt lạnh cũng không phải chỉ nhằm vào ta...
Duy nhất một lần nhắc đến
chuyện có liên quan đến Tương Nhược Lan là khi cùng hắn hoan hảo xong. Hắn nói
với nàng:
- Chỉ cần
ngươi nghe lời, cẩn ngôn thận hành (hành động, lời nói cẩn thận), nể ngươi là
đường muội của nàng trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, sau này ngươi chỉ cần mang
thai thì trẫm sẽ phong ngươi làm phi, vinh hoa phú quý không thiếu phần ngươi.
Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ thì đến lúc đó đừng trách trẫm trở mặt vô
tình!
Nghe câu này, trong lòng
Tương Phinh Đình có cảm giác khó mà nói rõ.
Bảy ngày sau, đoàn người
cuối cùng cũng đến khu săn thú của hoàng gia.
Khu săn bắn của hoàng gia
rất rộng, bên trong cây cối rậm rạp, đủ loại thú rừng.
Vừa đến khu săn bắn, Cảnh
Tuyên Đế đã truyền lệnh đi săn ngân hồ.
Hoàng đế săn thú là cảnh
tượng hoàng tráng. Đầu tiên là cấm vệ quân tản ra quây vòng khiến cho các loại
chim thú đều ở trước mặt hoàng đế, mặc cho hoàng đế săn bắn. Xung quanh hoàng
đế chẳng những có quan viên đi theo mà còn có cận vệ đi theo, thậm chí cả mỹ
nhân.
Dung quý nhân, Lệ quý
nhân, cùng Đức phi, Thục phi đều mặc đồ cưỡi ngựa, anh tư hào sảng đi theo Cảnh
Tuyên Đế. Mỗi khi