
iên săn bắn. Sao có thể để mãnh thú đi đả thương người.
Vương Quang dù coi trọng
công danh lợi lộc, nhưng cũng không vì thế mà quá mạo hiểm. Hắn thấy chẳng có
lúc nào tốt nên cũng không ôm hy vọng nhiều. Nghĩ đến khi trở về nói rõ với Vu
Thu Nguyệt là được. Nhưng lúc nào Tương Nhược Lan cũng luôn trong tầm theo dõi
của hắn.
Cho nên khi tất cả mọi
người để ý đến ngân hồ mà quên mất Tương Nhược Lan thì chỉ có Vương Quang nhìn
thấy rõ ràng ngựa của Tương Nhược Lan bị hoảng sợ mà chạy ra khỏi đám người, đi
vào rừng rậm.
Nghĩ một chút, Vương
Quang len lén rời khỏi đội cận vệ, lén lút theo sau Tương Nhược Lan.
Cận vệ quân vốn phụ trách
công tác bảo vệ Hoàng thượng, cho nên Vương Quang rời đi cũng không khiến ai để
ý.
Bên kia, ngựa của Tương
Nhược Lan vọt vào rừng rậm, chạy như điên trong rừng cây. Bất tri bất giác đã
rời đoàn người càng lúc càng xa. Tương Nhược Lan hoảng đến độ kêu to cứu mạnh
nhưng giọng nói lại bị tiếng vó ngựa và tiếng đoàn người hào hứng hô lớn kia
vùi lấp.
Ngựa chạy quá nhanh,
Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía như đang vụt qua. Ngựa nổi cơn
điên, lúc lên lúc xuống không ngừng giật giật, tim nàng tựa như cũng bị nó lắc
rơi ra. Xung quanh đều là cây cối, tùy tiện đâm vào thì không chết cũng trọng
thương. Trong cơn kinh hoảng, Tương Nhược Lan không có cách nào đành gắt gao ôm
chặt cổ ngựa, nhắm chặt mắt, cầu xin trời phật phù hộ. Hy vọng nó không đánh
ngã nàng cũng hy vọng nó mau ngừng lại.
Đi thêm một đoạn, cây cối
xung quanh cào rách quần áo nàng, hai bắp chân cũng bị rạch qua một đường máu.
Tương Nhược Lan nhịn đau không dám lộn xộn, chỉ sợ kinh động đến con ngựa thì
nguy.
Cũng không biết qua bao
lâu, con ngựa đột nhiên hí lên một tiếng thê thảm rồi ngã quỵ trên đất. Tương
Nhược Lan bị lăn vài vòng, đụng vào một thân cây mới ngừng lại.
Tương Nhược Lan đau đến
nhe răng nhếch mép, cuống quýt kêu thảm, mãi lâu sau mới có thể động đậy. Nàng
quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy con ngựa nằm cách nàng không xa, miệng phun
bọt mép, tứ chi co quắp, mắt có một lỗ thủng đen ngòm, máu tươi vọt ra. Có lẽ
là đá đánh vào tận óc nên mới nổi điên mà chạy như thế (thương con ngựa)
Tương Nhược Lan kêu rên
một tiếng.
Một lát sau, đợi khi đau
đớn trên người dần bình ổn lại nàng mới giãy dụa, vịn vào cây mà ngồi dậy. Hai
chân khi nãy bị cào xước giờ vẫn còn run rẩy.
Nàng nhìn quanh một chút,
bốn phía ngoài cây ra cũng chỉ là cây, phương hướng mơ hồ. Ngựa chạy loạn xạ
không có đường, không thể tìm được đường về.
Bốn phía rất tĩnh lặng,
tiếng của mọi người dường như dần dần trở nên xa xôi. Tương Nhược Lan không
biết mình đang ở đâu nhưng nàng biết đây là bãi săn bắn, trong này có rất nhiều
mãnh thú. Nàng phải nhanh chóng trở về mới được.
Nàng không dám gọi, sợ
dẫn dã thú tới đành phải từ từ lết đi, để lại chút dấu vết có thể có người đi
tìm nàng sẽ đến đây.
Không bao lâu Cận Thiệu
Khang sẽ phát hiện nàng mất tích, đến lúc đó hắn nhất định sẽ đến tìm nàng.
Vương Quang theo sau mà
đến không bao lâu đã phát hiện ra Tương Nhược Lan. Hắn trốn một bên, căng dây
cung, nhắm về phía nàng nhưng rồi lại hạ cung xuống.
Không được, nếu nàng chết
ở đây, trên người trúng tên, vừa nhìn đã biết là có kẻ cố ý. Hầu phu nhân này
rất được thái hậu sủng ái. Hoàng thượng nhất định sẽ điều tra tỉ mỉ, vạn nhất
tra đến mình...
Vương Quang trái lo phải
nghĩ, không dám xuống tay. Thấy hướng Tương Nhược Lan đi càng lúc càng xa mọi
người thì hắn lặng lẽ đi theo, tìm thời cơ để hành động.
Năm nay hắn đã 40 tuổi
rồi, làm binh lính hơn mười năm, chỉ đóng ở biên cương. Vì gia thế không đủ
lớn, bản thân cũng chẳng có bản lãnh nên vẫn chỉ là quan cấp thấp. Hàng năm đều
ở bên ngoài, xa rời người thân, nằm mơ cũng nghĩ đến được điều hoàng thành,
nhưng vì không có tiền, không có thế nên không thể vào hoàng thành.
Tâm nguyện hơn 10 năm lại
được chất nữ giải quyết nhẹ nhàng, chẳng những được vào làm cận vệ hoàng thành
còn được thăng một bậc. Hắn cho rằng tất cả đều là công của chất nữ. Nếu để
chất nữ trở thành chính thất thì sau này mình sẽ được lợi nhiều hơn. Có An Viễn
hầu Binh bộ Thị lang làm hậu thuẫn thì chuyện thăng quan phát tài còn phải hỏi
sao?
Hắn càng nghĩ thì càng
hưng phấn. Hắn nhìn Tương Nhược Lan đã lạc đường phía trước, sát ý trong mắt
càng lúc càng đậm.
Đi một hồi, Tương Nhược
Lan cảm thấy mệt mỏi liền ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Nàng lau mồ hôi, nhìn
cảnh sắc xung quanh chẳng có gì thay đổi, trong lòng càng lúc càng mờ mịt.
Chẳng lẽ mình bị lạc đường?
Nếu không cứ ngồi đây chờ
Thiệu Khang đến? Nhưng vạn nhất chưa chờ được Thiệu Khang mà dã thú đã đến thì
làm sao bây giờ? Không được, vẫn nên nhân lúc trời còn sáng mà rời khỏi rừng
cây.
Vương Quang trốn một bên,
suy nghĩ mãi không biết làm thế nào mới có thể thành hiện trường giả như nàng
bị chết ngoài ý muốn? Thật ra cho dù mình giết nàng cũng không nhất định sẽ tra
được đến mình. Ở đây có nhiều người như vậy, sao có thể dễ dàng tra đến mình?
Mặc dù nghĩ như vậy,
nhưng hắn không dám mạ