
on gấu đen lại đi vung tay tát về phía nàng. Bên kia, Cảnh Tuyên Đế hét lớn:
- Bắn
tên!
Đồng thời giục ngựa đi về
phía Tương Nhược Lan.
Ba mũi tên phóng ra, đáng
tiếc một mũi tên bắn trượt. Mặt khác, một mũi tên bắn vào đùi con gấu, mũi còn
lại cắm thẳng vào hông nó. Gấu đen nổi giận gầm lên một tiếng, chạy như điên về
phía mấy kẻ bắn tên kia. Ba thị vệ đó hoảng hốt, tên bắn ra lần thứ hai hoàn
toàn thất bại. Đợi đến lúc rút tên định bắn lần nữa thì gấu lớn đã chạy đến bên
bọn họ. Con ngựa hốt hoảng vội bỏ chạy. Nhưng gấu lớn nổi giận, một chưởng cào
trúng mông ngựa, một khối thịt lớn bị cào xuống. Con ngựa rống thảm một tiếng
rồi ngã xuống, thị vệ bị lăn xuống, còn chưa kịp đứng lên thì đã bị gấu lớn tát
một chưởng mà ngất đi.
Mặt khác, hai con ngựa
còn lại cũng có vận mệnh chẳng khác là mấy. Vừa chạy được mấy bước thì bị gấu
lớn đuổi theo đập chết. Một thị vệ bị cào rách bụng, thị vệ còn lại bị đánh nát
nửa mặt. (hix, thương quá)
Tương Nhược Lan nhìn cảnh
này mà sợ suýt thì ngất đi. Nàng đối mặt với gấu lớn bây giờ tuy rằng chắc chắn
là hung hiểm vạn phần nhưng chưa bao giờ thấy cảnh máu tanh như vậy.
Lúc này, Cảnh tuyên đế đã
giục ngựa chạy vội tới bên cạnh nàng, hắn ở trên lưng ngựa, vươn tay về phía
nàng, kêu lên:
- Nhược
Lan, đưa tay cho ta!
Sống chết trước mắt,
Tương Nhược Lan không chút do dự vươn tay, Cảnh tuyên đế kéo nàng lên ngựa,
chạy về phía trước như điên. Phía sau, gấu lớn giải quyết xong ba thị vệ, hai
mắt đỏ lên, điên cuồng đuổi theo.
Bốn chân gấu chạm đất,
chạy nhanh không kém ngựa. Chưa bao lâu đã rút ngắn khoảng cách. Tương Nhược
Lan ngồi sau Cảnh Tuyên Đế, thỉnh thoảng quay đầu lại, bị bộ dáng hung tàn của
con gấu kia làm hoảng sợ đến cả người phát run.
- Nhược
Lan, mau bắn tên! Cảnh tuyên đế ở trước vội nhắc
Tương Nhược Lan tỉnh lại,
vội rút cung tên phía sau. Trước vẫn chưa có cơ hội rút tên, bây giờ có cơ hội
nhưng Tương Nhược Lan phát hiện mình không còn sức đến kéo cung. Nàng dùng hết
sức cũng không kéo được cung tên.
- Hoàng
thượng, ta không kéo nổi cung. Tương Nhược Lan kêu lên.
Cảnh tuyên đế lớn tiếng
nói:
- Ôm chặt
ta, ta nhất định sẽ mang nàng rời đi.
Lúc này, phía sau, gấu
lớn vung tay đập lên đùi ngựa. Con ngựa trắng lộn một vòng trên mặt đất, lập
tức hai người cũng bị ngã xuống. Hai người vừa chạm đất thì không ngừng lăn xa,
Cảnh Tuyên Đế vươn tay ôm Tương Nhược Lan vào lòng, tránh để đầu nàng bị
thương. Cứ như vậy lăn đến cuối dốc. Hai người đụng vào một tảng đá lớn ở đó.
Lưng Cảnh Tuyên Đế bị thương, phun ra một búng máu rồi hôn mê bất tỉnh. Tương
Nhược Lan cũng bị ngất đi, hai mắt tối sầm không biết chuyện gì nữa!
Lúc Tương Nhược Lan tỉnh
lại thì trời đã tối, gió lạnh thổi tới, cả người lành lạnh, run run.
Tương Nhược Lan nhất thời
có cảm giác chẳng biết mình đang ở đâu. Một lát sau, màn kinh hiểm khi nãy lại
hiện lên trong đầu nàng, nhớ đến sự hung tàn của con gấu kia, trong lòng Tương
Nhược Lan cả kinh, giãy dụa một chút. Nhưng vừa động, bên tai truyền đến tiếng
rên.
Tương Nhược Lan cúi đầu
nhìn lại đã thấy mình đang nằm trong lòng Cảnh Tuyên Đế. Lưng Cảnh Tuyên Đế tựa
vào tảng đá lớn. Theo ánh trăng có thể thấy hắn nhíu mày, khóe miệng còn chút
tơ máu. Chắc chắn là đụng vào tảng đá nên bị thương, còn nàng vì được hắn bảo
vệ nên mới không tổn hại gì.
Trong lòng Tương Nhược
Lan có cảm giác khó nói, nàng vỗ vỗ vai hắn:
- Hoàng
thượng, Hoàng thượng....
Kêu vài tiếng, Cảnh tuyên
đế chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng, ánh mắt vô thần, giọng nói yếu ớt:
- Nhược
Lan...... Nàng không sao chớ?
- Ta......
Ta không có việc gì, Hoàng thượng, ngươi có ổn không?
Cảnh tuyên đế thử nhúc
nhích nhưng rồi lại nằm xuống:
- Trên
lưng hơi đau.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn phía con dốc vừa dài vừa cao kia, nói:
- Chúng
ta bị lăn xuống, lưng Hoàng thượng đụng vào đá nên bị thương.
- Gấu lớn
còn đó không?
- Nó
không phát hiện đâu, chắc cho rằng chúng ta đã chết rồi.
Tương Nhược Lan tỏ vẻ dễ
dàng cười cười:
- Nghe
nói gấu không ăn người chết.
Cảnh tuyên đế khẽ cười
một tiếng:
- Thế thì
nó đánh chết người để làm gì, đừng nói là vì chơi rất vui chứ
Tương Nhược Lan cũng cười
cười:
- Có lẽ
vậy
Cảnh tuyên đế lại nói:
- Có thấy
người đến tìm chúng ta không?
Tương Nhược Lan cẩn thận
nghe xong nghe, lắc đầu:
- Con dốc
này rất cao, cho dù có cũng không thấy chúng ta. Để ta gọi vài tiếng thử xem.
Vừa nói, Tương Nhược Lan
hét to vài tiếng nhưng một là vì nàng mệt mỏi nên tiếng hô cũng không lớn, hai
là ở dưới con dốc dài nên cũng khó mà truyền lên. Bọn họ đợi lâu cũng không
thấy gì. Nhưng chẳng biết từ hướng nào vang lên tiếng sói tru
Tương Nhược Lan lại càng
hoảng sợ, cũng không dám hô lớn nữa. Bọn họ ngồi đó, nhất thời không biết nên
làm gì.
Một trận gió lạnh thổi
qua, Cảnh tuyên đế rùng mình. Tương Nhược Lan hơi hoảng. hoàng đế bây giờ bị
thương, chắc chắn không thể chịu lạnh nếu không sẽ có chuyện lớn. Dù trước đó
hắn có những hành động không hay ho với nàng nhưng lần này nếu không