
có hắn thì
mạng của nàng đã chẳng còn. Bất kể thế nào cũng không thể nhìn hắn xảy ra
chuyện được.
Tương Nhược Lan đứng lên,
Cảnh tuyên đế nhìn thấy, vội vàng kéo tay nàng:
- Nàng đi
đâu?
- Hoàng
thượng, ta đi tìm xem có chỗ nào có thể tránh gió không. Ngươi bị thương, không
thể chịu lạnh được.
Cảnh tuyên đế mỉm cười,
ôn nhu nói:
- Nhược
Lan, nàng đang lo lắng cho ta sao?
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng
gỡ tay hắn ra:
- Ngươi
vì ta mới bị thương, nếu ta không lo lắng cho ngươi thì ta có còn là con người?
Hoàng thượng, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi rồi sẽ về.
Tương Nhược Lan tìm được
một huyệt động gần đó, nàng quay lại đỡ hắn vào trong động sau đó đi ra ngoài
tìm chút củi đốt lên, hai người cũng dần ấm lên.
Hai người đều vừa mệt vừa
đói nhất là Tương Nhược Lan. Nàng chiến đấu với con gấu kia cơ hồ là mất hết
sức lực. Nàng biết, nàng phải bổ sung năng lượng thì mai mới có thể lên dốc mà
tìm cứu binh.
Nàng nói với Cảnh Tuyên
Đế rồi đi ra ngoài tìm con gà rừng. Bụng đói thì có là gì cũng không quan trọng
bằng việc ăn no. Gần đó có một nguồn nước, nàng rửa sạch con gà, moi ruột gan
rồi mang về động nướng.
Vừa nướng gà Tương Nhược
Lan vừa hỏi:
- Hoàng
thượng, sao ngươi lại vừa đúng lúc đến mà cứu ta?
Cảnh tuyên đế nhìn khuôn
mặt nàng ửng hồng dưới ánh lửa, nhỏ giọng nói:
- Là nàng
mạng lớn, ta vừa lúc đến gần đó bắt ngân hồ, nghe được tiếng gấu kêu thì tìm
đến.
- Ngân
hồ?
Tương Nhược Lan quay đầu
lại hỏi:
- Hoàng
thượng săn được ngân hồ chưa?
- Tiểu tử
đó rất tinh ranh, cố ý ẩn trốn, chỉ ra ngoài một chút rồi lại biến mất, dẫn dụ
ta đi tìm. Đến khi ta tìm không được muốn quay về thì nó chẳng biết lại từ đâu
chui ra, cứ dẫn dụ ta mãi đến đây. Có lúc ta thật sự cảm thấy nó đang trêu đùa
ta.
Cảnh tuyên đế tức tối nói
Tương Nhược Lan cười hai
tiếng:
- Thú vị
như vậy, chỉ cần nhìn thôi là tốt rồi.
Hai người nói chuyện, gà
cũng chín tản ra mùi thịt thơm lừng làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Tương Nhược
Lan xé đùi gà đưa cho Cảnh Tuyên Đế, nàng ăn đùi gà khác. Nàng rất đói bụng,
mặc kệ hình tượng, cứ thế mà cắn xé
Cho dù không có bất cứ
gia vị gì nhưng cũng rất vừa miệng.
Lúc này, cửa động đột
nhiên có một cái đầu nhỏ lấp ló. Hai mắt đen láy chợt lóe, gắt gao nhìn kỹ con
gà trong tay Tương Nhược Lan, cái mũi dài hít hít, lưỡi đỏ au thỉnh thoảng liếm
liếm nước miếng ở khóe miệng. (đây là nhân vật cute nhất truyện à)
Tương Nhược Lan đầu tiên
còn không thấy rõ là con gì mà Cảnh Tuyên Đế mải ăn cũng không để ý. Tương
Nhược Lan thấy vẻ mặt con vật này thật thú vị thì xé một chiếc cánh gà vứt về
phía nó. Tiểu tử kia vươn cổ há mồm đớp lấy, cao hứng cười đến híp mắt lại.
Không phải Tương Nhược Lan thần kinh đâu, nàng cảm thấy hình như tiểu tử đó
thật sự đang cười.
Tiểu tử kia đón được cánh
gà thì xoay người, chiếc đuôi trắng như tuyết lộ ra. Trong lòng Tương Nhược Lan
hơi động, lặng lẽ kéo kéo góc áo Cảnh Tuyên Đế, ý bảo hắn xem. Cảnh Tuyên Đế
vừa nhìn thì đứng bật dậy, thiếu chút nữa thì hô lớn
- Ngân
hồ!
Hắn nhỏ giọng nói, trong
giọng nói đầy sự kích động. Có vẻ như hận không thể vội chạy tới bắt.
Ngân hồ nhanh chóng ăn
xong cánh gà, lại quay đầu nhìn con gà trong tay Tương Nhược Lan mà chảy nước
miếng.
Cảnh tuyên đế hai mắt hơi
lóe sáng, hắn đoạt lấy con gà trong tay Tương Nhược Lan, lắc lắc, nhỏ giọng dụ
dỗ:
- Lại
đây, ngươi lại đây, tất cả đều là của ngươi!
Nhưng ánh mắt ngân hồ đột
nhiên cảnh giác, xoay người biến mất không thấy bóng dáng.
Tương Nhược Lan giật lại
con gà trong tay Cảnh Tuyên Đế, tức giận nói:
- Ngươi
xem, dọa nó chạy mất rồi! Đang yên đang lành, làm gì mà cứ muốn bắt nó? Nó
chẳng phải chỉ là một con vật, để cho nó tự do tự tại không phải là tốt hơn!
Nói xong, nàng cầm con gà
đi tới cửa động, nhìn quanh một chút đã không thấy bóng dáng ngân hồ đâu. Nàng
cao giọng nói:
- Này, ta
biết ngươi ở gần đây, ta mời ngươi ăn gà. Ngươi đừng sợ, ta không bắt ngươi
đâu.
Vừa nói vừa đặt con gà
trên mặt đất, xoay người đi vào động.
Bây giờ bụng ăn no, mệt
mỏi nổi lên. Tương Nhược Lan nằm xuống ở bên kia đống lửa. Đúng lúc nàng chuẩn
bị ngủ thì thấy Cảnh Tuyên Đế chậm rãi đi về phía mình. Tương Nhược Lan lập tức
cảnh giác:
- Làm gì?
Giọng điệu này của nàng
khiến Cảnh Tuyên Đế rất không vui:
- Bây giờ
ta có thể làm gì? Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng một chút.
Nhớ ra hắn bị thương,
Tương Nhược Lan yên lòng, hắn bây giờ thành ra thế này, phỏng chừng không thể
làm gì nàng.
- Lưng
ngươi vẫn bị đau?
- Cử động
như thế này thì vẫn hơi đau
- Vậy
ngươi còn động?
Cảnh tuyên đế liếc nhìn
nàng một cái:
- Khó có
cơ hội cùng nàng một mình một chỗ, cách xa như vậy, nói chuyện cũng phải cao
giọng...
Vấn đề là căn bản không
thể thấy rõ mặt nàng
Hắn nằm xuống bên người
nàng, đầu tựa vào đầu nàng, mùi hương nhàn nhạt của nàng tràn ngập trong lồng
ngực khiến tâm tư hắn dần yên ổn lại.
- Nhược
Lan, ở lại bên ta không tốt? An Viễn hầu có thể cho nàng ta cũng có thể cho
nàng. Những gì An Viễn hầu không thể cho nàng thì t