
đến sâu trong rừng mới
phát hiện xác con ngựa nọ. Đến lúc này, hắn vẫn ép mình phải tỉnh táo. Chỉ cần
tỉnh táo mới có thể phát hiện đầu mối tìm được Nhược Lan, nhưng khi hắn tìm đến
chỗ Tương Nhược Lan gặp gấu thì sự khủng hoảng trong lòng hoàn toàn bộc phát!
Trên mặt đất, một chiếc
trường tiên rơi đó, một cây bị đổ, trên mặt đất toàn dấu tay gấu. Tất cả đã nói
rõ Nhược Lan từng bị đuổi giết kinh tâm động phách cỡ nào.
Mà bây giờ, nàng ở nơi
đâu!
- Nhược
Lan, Nhược Lan
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu
lên, dùng sức hô lớn, mà đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng của núi rừng.
Một khắc này, Cận Thiệu
Khang chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, đầu óc mông lung, cả người lạnh lẽo
vô cùng.
Lúc này, cấm vệ quân đi
theo phía sau hắn nói:
- Hầu
gia, ngươi đừng vội, mới vừa rồi ta nhận được tin tức, Hoàng thượng gặp phải
gấu ở gần đây rồi mất tích. Có lẽ, Hầu phu nhân đã được Hoàng thượng cứu không
chừng. Mọi người đang tìm Hoàng thượng, chỉ cần tìm được Hoàng thượng, nói
không chừng là có thể tìm được Hầu phu nhân!
- Hoàng
thượng cũng mất tích? Cận Thiệu Khang kinh ngạc.
- Mất
tích được hai canh giờ, ba thị vệ đi theo bị gấu đánh chết rồi!
- Ba thị
vệ chết ở chỗ nào, mau dẫn ta đi nhìn một chút!
Cấm vệ binh dẫn Cận Thiệu
Khang tới chỗ thị vệ gặp chuyện không may, Cận Thiệu Khang muốn tìm quanh đó
xem có đầu mối gì không. Chốc lát sau, một cấm vệ binh cầm một vài chiếc tên
tới. Mà Cận Thiệu Khang cũng tìm thấy mũi tên của Vương Quang từ trong đám cỏ.
Cấm vệ binh giao cung tên
cho hắn nói:
- Đều là
tên của ba tùy tung đó bắn ra.
Cận Thiệu Khang nhìn
những tên đó rồi lại nhìn mũi tên nhặt được trong cỏ, lập tức thấy có sự khác
lạ.
Những mũi tên kia là của
Cấm vệ quân còn mũi tên hắn nhặt được là của Cận vệ quân. Binh bộ phụ trách chế
tạo vũ khí, hắn vừa nhìn là biết
- Trong
ba tùy tùng đó có ai ở trong Cận vệ quân? Cận Thiệu Khang trầm giọng hỏi
- Không
có, đều là Cấm vệ quân!
Vậy mũi tên này từ đâu mà
ra?
Trong đó một cấm vệ quân
thấy hắn nghi ngờ thì nói:
- Có thể
là lưu lại từ trước kia.
Cận Thiệu Khang lắc đầu:
- Không
phải, đây là năm nay mới tạo.
Một cấm vệ binh khác nói:
- Có thể
là trong hai ngày săn thú vừa rồi lưu lại?
- Hoàng
thượng săn thú chưa bao giờ vào rừng rậm, thân là Cận vệ, sao có thể chạy tới
đây?
Cận Thiệu Khang cầm mũi
tên trong tay, mắt lóe ra hàn quang. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, mũi
tên này nhất định có liên quan đến việc Nhược Lan gặp nạn, hắn thu các mũi tên
lại, tạm thời buông chuyện này, lại bắt đầu tìm kiếm đầu mối.
Chỉ chốc lát sau lại phát
hiện rất nhiều vết tay gấu lặng loạn, còn cả vết vó ngựa. Chỉ là những vết này
rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Cận Thiệu Khang đi theo dấu vết
đó, dấu vết bị đứt quãng, còn bị dấu chân người cắt ngang. Nhưng hắn từng đi ra
từ sa mạc, sự nhạy cảm, lực quan sát và kiên nhẫn của hắn người thường không
thể so được. Tay hắn cầm đuốc, tìm kiếm thật kỹ. Mãi cho đến rạng sáng mới phát
hiện chỗ Tương Nhược Lan và Cảnh Tuyên Đế bị ngã ngựa, cũng phát hiện ra con dốc
kia.
Trực giác nói cho hắn,
Nhược Lan nhất định đang ở dưới. Hắn hơi kích động, xoay người sai Cấm vệ binh
gọi người đến, bản thân hắn không thể chờ được, men theo dốc đi xuống.
Cấm vệ quân đi theo hắn
vội vàng khuyên can:
- Hầu
gia, phía dưới tối như mực, cũng không biết có gì ở dưới đó. Chờ một người quen
thuộc địa hình nơi này đến tìm thì an toàn hơn
Nhưng Cận Thiệu Khang sao
có thể chờ. Nếu phía dưới nguy hiểm thì chẳng phải Nhược Lan càng nguy hiểm?
Đợi thêm một chút thì Nhược Lan bị nguy hiểm thêm một chút, sao hắn có thể chờ?
Tờ mờ sáng, đang lúc mơ
mơ màng màng, Tương Nhược Lan hình như nghe thấy có người gọi tên nàng
- Nhược
Lan, Nhược Lan!
Giọng nói vô cùng quen
thuộc, quen thuộc như khắc sâu vào lòng nàng.
- Nhược
Lan, Nhược Lan!
Hai tiếng này càng rõ
hơn, Tương Nhược Lan vội mở bừng mắt, bật dậy.
- Hoàng
thượng, Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan
quay đầu lại đánh thức Cảnh tuyên đế:
- Thiệu
Khang tới tìm chúng ta rồi!
Tương Nhược Lan không đợi
Cảnh Tuyên Đế trả lời, đứng lên, chạy vội ra ngoài, ngay sau đó truyền đến
tiếng nàng vui mừng:
- Thiệu
Khang! Thiệu Khang! Ta ở đây!
Trong giọng nói có sự vui
mừng lẫn ngạc nhiên rất rõ ràng
Cảnh tuyên đế không khỏi
mím môi. Hắn đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi động.
Tương Nhược Lan đi ra
ngoài, thấy cách đó không xa có một thân ảnh bé bé như đầu con ruồi (chết cười)
đang tìm kiếm chung quanh, thân ảnh cao lớn như núi nhưng trong mắt nàng thân
ảnh đó lại khiến trái tim dần an ổn lại
Mũi của nàng cay cay,
nước mắt ứa ra
- Thiệu
Khang! Thiệu Khang! Ta ở đây
Nàng vung tay lên gọi về
phía hắn
Cận Thiệu Khang quay đầu
lại, một lúc đã thấy được vị trí của nàng, cảm giác như người nàng sáng bừng
lên. Cận Thiệu Khang không tự chủ được thở phào một hơi, ngực có chút đau đớn
Cận Thiệu Khang vội chạy
đến, lẳng lặng ôm nàng vào lòng. Sự lo lắng, sợ hãi, nhớ mong và mừng rỡ của
hắn tất cả đều truyền qua cái ôm này đến nàng
Giọng