
đã săn gần hết,
còn sống chắc cũng chạy đến nơi khác rồi. Hầu phu nhân sẽ không bị nguy hiểm
đâu.
Cận Thiệu Khang quay đầu
ngựa lại, hỏi:
- Lần
cuối mọi người thấy phu nhân nhà ta là đang ở đâu?
- Cách
nơi này không xa.
- Mang ta
đi.
Thủ lĩnh Cấm vệ quân đưa
hắn đến chỗ Tương Nhược Lan mất tích. Cận Thiệu Khang xuống ngựa, chậm rãi đi
lại quan sát, tìm kiếm dấu vết. Đột nhiên phát hiện có chỗ cây cối như bị thứ
gì đó kéo lê qua.
Cận Thiệu Khang quyết
định thật nhanh, xoay người lên ngựa, xông vào rừng cây. Thủ lĩnh đội Cấm vệ
quân vội sai mấy người đi theo sau.
Bên kia, Tương Nhược Lan
nghe được bên người có tiếng động, vội vàng đứng dậy hỏi, nhưng mãi không thấy
ai đáp lại. Đang định nhìn khắp bốn phía, đột nhiên phát hiện phía trước cỏ cây
lay động. Một giây sau, một con gấu đen đi về phía nàng.
Tương Nhược Lan sợ đến hô
to một tiếng, dưới chân vừa động, trốn vào sau gốc cây, móng tay bám chặt vào
cây đến cào rách một mảnh thân cây
Tương Nhược Lan đứng sau
gốc cây nhìn con vật cao hơn mình đến hai cái đầu, cả người lớn gấp đôi mình,
toàn thân đen tuyền, trước ngựa có đám lông trắng, hai tay còn lớn hơn mặt
mình, móng tay còn dài hơn ngón tay mình.
Đó là con gấu!
Tương Nhược Lan sợ đến
xanh cả mặt, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ròng ròng. Nếu có thời gian, Tương
Nhược Lan hận không thể chỉ lên trời mắng mẹ ông trời, chiếu cố đến nàng thật
kỹ.
Lúc này, con gấu chớp đôi
mắt to tròn, trong mắt lóe ra ánh sáng hung tàn, miệng mở ra để lộ hàm răng sắc
nhọn, nước miếng chảy giọt xuống, phát ra tiếng gầm gừ lớn, lông toàn thân như
xù ra.
Con gấu đen thấy trước
mắt trống rỗng nhưng cũng không buông tha. Nó quay người đi về phía Tương Nhược
Lan vừa ở đó. Thân thể dù nặng nề nhưng di chuyển không chậm chạp, giơ tay định
tát về phía nàng.
Tương Nhược Lan không kịp
né tránh, lăn một vòng tránh được cú tát này, nhưng nàng còn chưa kịp đứng dậy,
gấu đen đã chạy lên trước, vung hai tay ra đánh nàng.
Dưới tình thế cấp bách,
Tương Nhược Lan rút roi bên hông ra, vụt lên đầu con gấu. Gấu bị đau rống lên
một tiếng, lui về phía sau một chút. Tương Nhược Lan nhân cơ hội vùng chạy về
phía một gốc cây lớn. Trốn loại động vật này tốt nhất là trèo lên cây.
Nhưng còn chưa đi được
đến hai bước thì con gấu lại đuổi theo. Tương Nhược Lan xoay người vung một
roi.
Hai roi này đánh gấu đen
đau đớn nhưng không làm tổn thương đến nó một chút nào, ngược lại lại khơi dậy
dã tính của nó. Ánh mắt nó càng hung tợn, gầm lên điên cuồng, đánh ra càng hung
mãnh.
Tương Nhược Lan vận toàn
lực để chống đỡ, trường tiên trong tay nhanh như thiểm điện, đánh con gấu từ
mọi phía. Con gấu đi lên trước, nàng lui về phía sau nó, vụt vào mông nó, gấu
xoay người, Tương Nhược Lan vung roi đánh như mưa vào gấu, gấu lớn rống lớn
nhưng không có cách nào chạm được đến Tương Nhược Lan.
Nhưng Tương Nhược Lan
chẳng cảm thấy vui chút nào. Nàng càng đánh càng hoảng sợ. Da gấu thô bì, roi
dù đánh nó đau nhưng không thể làm nó bị thương. Mà nó thì càng lúc càng hăng
còn nàng càng lúc càng mệt mỏi. Vì nàng không ngừng né tránh mà hai chân đã
nhũn ra, hai tay vì đánh roi lia lịa mà càng lúc càng tê dại, sắc mặt càng lúc
càng trắng, động tác càng lúc càng chậm lại, người càng lúc càng vô lực.
Nhưng con gấu thì càng
lúc lại càng hung mãnh, càng điên cuồng, rống lên một tiếng lớn hơn, có khí thế
như không giết chết được Tương Nhược Lan thì không bỏ qua.
Tương Nhược Lan than khổ.
Vừa vung roi vừa xoay người đi về phía gốc cây. Nhưng gấu lớn lại vọt lại,
Tương Nhược Lan không thể làm gì khác là tránh ra, xoay người né về sau gốc
cây. Con gấu một tay vung lên đập vào gốc cây, đem thân cây to bằng bắp đùi
người đập gãy.
Tương Nhược Lan hoàn toàn
có thể tưởng tượng, một chưởng này nếu đánh lên người mình thì sẽ có hậu quả
gì.
Nhưng ngay cả thời gian
để sợ nàng cũng không có vì con gấu đánh xong chưởng đó lại rít gào vọt về phía
nàng.
Tương Nhược Lan hoảng sợ
lui về phía sau, nhưng không ngờ dưới chân là rễ cây trồi lên khiến cả người
ngã lăn về phía sau. Gấu lớn như Thái sơn áp lên nàng, nước miếng rớt lên mặt nàng.
Tương Nhược Lan xoay người miễn cưỡng tránh thoát nhưng con gấu lập tức đánh
tới một chưởng, cuối cùng nàng cũng không còn sức để né tránh.
Trong lòng Tương Nhược
Lan than một tiếng: xong rồi!
Nhắm mắt lại, chờ lưỡi
hái của tử thần.
Nhưng đúng lúc này, trong
không trung truyền đến một tiếng kêu nhỏ, một mũi tên xé không khí mà đến, bắn
thẳng vào cánh tay con gấu định đánh về phía Tương Nhược Lan. Gấu lớn bị đau,
rụt tay lại. Tương Nhược Lan liều chết mà chạy trốn
Cách đó không xa truyền
đến giọng nói quen thuộc:
- Nhược
Lan, là nàng?
Tương Nhược Lan đứng dậy,
ngẩng đầu nhìn qua. Cách đó không xa, Cảnh Tuyên Đế mặc đồ cưỡi ngựa màu xanh
lam thêu rồng vàng, cưỡi một con ngựa trắng như tuyết, trên tay cầm cung tên
lớn. Xem ra khi nãy một tên cứu mạng nàng là do hắn bắn ra.
Bên người hắn là ba thị
vệ, ai nấy đều gương cung bắn về phía gấu lớn.
Còn chưa tới kịp đáp lời,
c