
Cảnh Tuyên Đế săn được con mồi thì đều vỗ tay hoan hô. Có mỹ
nhân đi theo lại càng tăng uy vũ của hoàng đế.
Mà Tương Nhược Lan cũng
mặc đồ cưỡi ngựa màu lam, cưỡi một con tuấn mã màu nâu đỏ, đi theo phía sau.
Mới ngồi lên ngựa thì trong lòng hơi sự nhưng khi ngồi vào thì cảm giác quen thuộc,
tự nhiên lại dâng tới.
Dù Tương Nhược Lan (đã
chết) rất giỏi săn thú nhưng nàng vừa nhìn những con thỏ, hươu.. thì lại không
đủ ngoan tâm mà bắn tên. Đi theo mọi người lâu như vậy cũng chỉ có nàng không
bắt được con mồi nào.
Có một số phu nhân trêu
ghẹo:
- Hầu phu
nhân, sao thế, gả cho người rồi thì không kéo nổi dây cung?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Săn
những con thú nhỏ như vậy không thú vị. Ta muốn săn được con thú lớn .
Nàng nói như thế khiến
những người xung quanh ngây ngốc mà Tương Nhược Lan thì lại cười thầm trong
lòng.
Lúc này, Cận Thiệu Khang
đi tới bên nàng, giục ngựa cùng nàng đi:
- Thế
nào, chơi vui không?
Tương Nhược Lan bĩu môi:
- Chúng
ta nhất định phải đi cùng nhiều người như thế?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Thứ
nhất ta phải đi theo hoàng đế. Thứ hai đi cùng mọi người tương đối an toàn.
Sau đó cười nói:
- Không
phải nàng nói muốn so với ta? Sao giờ vẫn tay không, nàng xem ta...
Vừa nói vừa chỉ chiếc xe
không xa, trên đó đã có hai con hươu sao, bốn con nai, còn có một con chim ưng
- Nàng
thua thảm rồi!
Tương Nhược Lan cười nói:
- Thế thì
tính cái gì, chờ ta săn sói cho ngươi xem!
Cận Thiệu Khang cười
cười, tỏ vẻ không tin, sau đó giục ngựa đến sát bên nàng, nhỏ giọng nói vào tai
nàng:
- Tối là
tiệc nướng, đến lúc đó ta tới tìm nàng. Nhiều ngày như thế cũng chưa có lúc nào
tìm nàng, nhớ ta chưa?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn hắn, cười nói:
- Ai nhớ
ngươi. Nằm mơ.
Cận Thiệu Khang thở dài,
lắc đầu:
- Nếu thế
thì tối ta cũng không tới, cùng đồng liêu uống rượu thì hơn
Vừa nói vừa vung roi ngựa
định đi. Tương Nhược Lan vội kéo áo hắn, cúi đầu nói:
- Buổi
tối ta đợi ngươi.
Bên tai truyền đến tiếng
hắn cười, Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắng giọng
nói:
- Cười
đi. Không để ý ngươi nữa!
Bộ dáng tự vui tự bực này
của nàng khiến Cận Thiệu Khang như đui mù, hận không thể ôm nàng vào lòng.
Cận Thiệu Khang còn muốn
cùng nàng nói chuyện thêm thì có người tới nói Hoàng thượng truyền hắn. Bất đắc
dĩ, Cận Thiệu Khang đành lưu luyến rời đi. Vốn bảo Tương Nhược Lan cùng đi
nhưng Tương Nhược Lan sợ gặp Hoàng thượng nên không đồng ý, chỉ nói:
- Phía
trước, sát khí quá nặng, đến gần thấy không vui.
Cận Thiệu Khang cười
cười, nghĩ thầm, không phải trước kia nàng đều thích những thứ đó? Chẳng lẽ nữ
nhân sau khi thành thân sẽ đổi tính! Nhưng hắn cũng không để ý, dù sao ở phía
sau cũng an toàn hơn. Hắn dặn dò nàng mấy câu rồi giục ngựa chạy đi.
Trong lòng Tương Nhược
Lan mắng Cảnh Tuyên Đế chẳng biết bao nhiêu lần.
Mãi cho đến khi mặt trời
sắp xuống núi, mọi người mới từ từ trở về doanh trại nghỉ ngơi.
Cả ngày cũng không phát
hiện chút bóng dáng của ngân hồ khiến cho hoàng đế có chút ủ rũ, cả đêm sai
không ít cấm vệ quân đi tìm chỗ trốn của ngân hồ.
Nhưng dù không bắt được
ngân hồ thì cũng bắt được rất nhiều các loại động vật khác. Trừ Tương Nhược Lan
ra thì hầu như ai cũng có thu hoạch, ít nhất cũng là một con thỏ. Nhưng cũng
may Tương Nhược Lan da mặt dày, với ánh mắt của người khác cũng coi như chẳng
có gì.
Mặt trời vừa xuống núi,
mọi người đốt lửa, bắt đầu nướng con mồi hôm nay săn được. Chốc lát sau mùi
hương thơm tỏa ra bốn phía cùng tiếng mỡ rớt xuống lửa xèo xòe.
Cảnh tuyên đế cùng đám
phi tần ngồi ở chính giữa, ánh lửa khiến khuôn mặt họ đỏ bừng. Đám phi tần đều
ngồi bên cạnh hắn, bởi vì ra khỏi hoàng cung nên cũng bớt câu nệ, bọn họ tranh
thủ kính rượu, trò chuyện cho Hoàng thượng vui. Cảnh Tuyên Đế cũng uống không
ít, trên mặt có chút men say.
Tương Nhược Lan ngồi một
bên nhìn, nghĩ thầm, uống thêm nữa đi, tốt nhất là say bất tỉnh nhân sự, tối
đừng có phá đám chúng ta.
Lúc này, những người cai
quản bãi săn này sai ca nữ lên ca hát nhảy múa cho mọi người xem. Nhiều quan
viên nhân lúc uống say mà cũng đứng lên nhảy múa, đám nữ quyến đứng bên vỗ tay,
khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Cận Thiệu Khang
lén lút đi tới phía sau Tương Nhược Lan, nói nhỏ vào tai nàng:
- Đi theo
ta.
Tương Nhược Lan đặc biệt
nhìn sang Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn không để ý bên này thì lén lút đi
theo Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang kéo nàng
tới một thảm cỏ.
Cỏ cao chừng một thước,
nằm xuống rất mềm, đôi lúc bị cọ vào người nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến
hứng thú của bọn họ.
Hai người yên lặng nằm ở
trên cỏ, nhìn trăng sáng trên trời cao
Bầu trời đêm khôn cùng
yên tĩnh, rộng lớn khiến Tương Nhược Lan có cảm giác mình thật bé nhỏ.
Đột nhiên cảm giác lỗ tai
ngưa ngứa, Tương Nhược Lan quay đầu lại thì thấy Cận Thiệu Khang nghiêng người,
tay cầm cọng cỏ đuôi chó cọ cọ vào tai nàng.
Tương Nhược Lan bị ngứa
thì cười hì hì, quay người giành lấy cọng cỏ cọ cọ vào cổ hắn. Cận Thiệu Khang
cười to,