
ụng hơi nhô ra, ôn nhu nói:
- Hầu
gia, thân thể Thu Nguyệt rất khỏe, chỉ là trong thời gian này, bụng dần nổi
lên, eo có hơi đau.
Vừa nói, nàng sờ sờ bụng,
cố ý liếc Tương Nhược Lan một cái rồi nhìn Cận Thiệu Khang cười nói:
- Hai hôm
trước, mẫu thân đã sai Lưu thái y đến bắt mạch, Lưu thái y nói theo mạch tượng
thì tám phần là nam hài!
Thái phu nhân vừa nghe
đến đó thì lại vui mừng:
- Không
lâu nữa trong Hầu phủ lại thêm đinh rồi. Chúc mừng Hầu gia.
Cận Thiệu Khang cười cười
rồi dặn dò Vu Thu Nguyệt vài câu. Trên mặt cũng chẳng có sự vui mừng mà Vu Thu
Nguyệt vẫn nghĩ mà Tương Nhược Lan cũng chẳng có sự chán ghét mà nàng vẫn muốn
thấy. Sự oán hận trong lòng Vu Thu Nguyệt càng sâu, nàng cúi đầu, liếc Tương
Nhược Lan một cái, thầm nghĩ. Chỉ cần có nàng ta ở đây, ta vĩnh viễn không được
Hầu gia để ý. Ai! cữu cữu thật là vô dụng!
Thật ra, trong lòng Tương
Nhược Lan cũng không phải hoàn toàn không cần. Nữ nhân khác sinh hạ hài tử cho
trượng phu mình, trong lòng nàng đương nhiên vẫn có chút không vui. Nhưng từ
khi nàng quyết định cùng hắn một chỗ thì nàng cũng biết sẽ phải đối mặt với sự
thật này. Chỉ cần hắn có thể toàn tâm toàn ý với nàng, sao nàng không thể quá
để ý.
Hơn nữa nơi này là cổ đại
không phải hiện đại. Hôn nhân thời hiện đại, có lẽ sẽ vì chuyện con cái mà nảy
sinh nhiều vấn đề. Nhưng là ở nơi này, chính thất còn phải quản lý gia trạch,
giúp đỡ phu quân, mà nhiệm vụ của thiếp thất là sinh hài tử. Hơn nữa, về tình cảm
hay về địa vị, thứ tử không thể so với trưởng tử, cho nên hài tử này cũng sẽ
không thành chướng ngại tình cảm của bọn họ. Chờ hắn lớn lên, cho hắn một số
tài sản, giúp hắn thành gia lập nghiệp, cũng coi như là hết trách nhiệm làm
cha!
Cho nên, nét mặt Tương
Nhược Lan vẫn bình tĩnh.
Hàn huyên một lúc sau,
sắc mặt thái phu nhân dần mệt mỏi, mọi người liền lui xuống. Lúc gần đi, thái
phu nhân nói với Cận Thiệu Khang:
- Hầu
gia, trong khoảng thời gian này theo quy củ, ngươi cũng không thể nghỉ ở Thu
đường viện.
Cận Thiệu Khang dù không
muốn nhưng cũng không thể không đồng ý. Thái phu nhân lại giữ Tương Nhược Lan
lại, nói là có lời muốn nói với nàng, Cận Thiệu Khang liền về Sở thiên các
trước. Vu Thu Nguyệt vội vàng đi theo sau.
Tương Nhược Lan thấy vậy
cũng không để ý, nếu nàng không có chút tin tưởng này thì ngày nào cũng sẽ phải
đề phòng, sau này chẳng phải là mệt mà chết?
Thái phu nhân kéo Tương
Nhược Lan vào trong phòng. Tương Nhược Lan biết bà có chuyện quan trọng muốn
nói với nàng.
Tương Nhược Lan ngồi
xuống ghế, hỏi thái phu nhân:
- Thời
gian này, thân thể mẫu thân thế nào?
Thái phu nhân cười nói:
- Từ lần
trước ngươi giúp ta giác hơi, cũng đã lâu rồi không đau. Cho dù có khi trở gió
cũng không đau đớn như trước, Liễu Nguyệt xoa bóp cho ta một chút là tốt rồi.
Bà nhìn Tương Nhược Lan,
đón lấy chén trà trong tay Liễu Nguyệt rồi nói:
- Thật
ra, ta giữ ngươi lại là định nói về chuyện hài tử của Thu Nguyệt.
Tương Nhược Lan nhìn bà:
- Mẫu
thân muốn nói gì?
Thái phu nhân cười cười,
thản nhiên nói:
- Ta muốn
biết ngươi có ý gì?
Tương Nhược Lan lập tức
hiểu, thái phu nhân lo nàng không dung được hài tử trong bụng Vu Thu Nguyệt.
Đương nhiên thái phu nhân không sợ nàng mà sợ Thái hậu phía sau này. Trước nàng
không chịu viên phòng, Cận gia lấy cớ sợ không con nối dõi nên Thái hậu không
còn gì để nói. Nhưng bây giờ đã khác trước, bất kể thế nào, thiếp thất có thai
trước chính thất cũng khó mà nói cho thuận tai. Thái phu nhân sợ nàng mượn tay
Thái hậu diệt hài tử của Vu Thu Nguyệt
Thật ra, nàng cần gì phải
làm như vậy? Đừng nói nàng không thể vì bản thân mà giết hại một đứa trẻ còn
chưa chào đời. Hơn nữa, hài tử sinh ra cũng chỉ là thứ tử. Cận Thiệu Khang sẽ
không quá quan tâm đến nó. Nhưng một khi hài tử này vì nàng mà chết, ý nghĩa
của hài tử trong lòng Cận Thiệu Khang sẽ không giống nhau nữa. Hắn cả đời cũng
sẽ không quên được hài tử này, cũng sẽ không thể quên được chuyện này, cuối
cùng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.
Cho nên bất kể là vì lương
tâm hay vì thực tế, nàng cũng sẽ không để ý đến hài tử này.
Đối với thái phu nhân mà
nói, bất kể là chính thất sinh hay thiếp thất sinh đều là cốt nhục của con bà.
Bà sao có thể buông tha cho, hơn nữa giờ trong bụng Vu Thu Nguyệt còn là một
tôn tử.
- Nhược
Lan, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì. Nhưng ngươi yên tâm, thứ trưởng tử vẫn là
thứ tử, Cận gia chúng ta chưa bao giờ có chuyện thứ tử áp trưởng tử (khiếp, đổi
gió nhanh phát tởm). Sau này chỉ cần ngươi sinh hạ trưởng tử, tương lai hài tử
của ngươi mới là người kế nghiệp Cận gia, là gia chủ cả đời. Vạn nhất, ta nói
là vạn nhất, ngươi không có con trai, hài tử này cũng sẽ do ngươi nuôi, thành
hài tử của ngươi, tương lai con ngươi vẫn là gia chủ!
Vừa nói, thái phu nhân
vừa nhìn Tương Nhược Lan cười cười:
- Nhược
Lan, ta nói như vậy, ngươi hiểu ý ta chứ?
Nếu đã quyết định chủ ý,
Tương Nhược Lan dứt khoát nói cho rõ ràng, miễn để thái phu nhân ưu sầu mà đề
phòng nàng. Trước kia Tương Nhược Lan