
lấy lòng bà là để sinh tồn tại Hầu phủ mà
bây giờ vì bà là mẫu thân của người nàng thích. Nàng hy vọng có thể giữ được
quan hệ tốt với bà. Mà để duy trì quan hệ tốt thì quan trọng nhất là sự chân
thành.
Nói những lời trong lòng
ngươi ra, để cho đối phương hiểu rõ ngươi, đừng để đối phương hiểu lầm ngươi
- Mẫu
thân. Với hài tử của Vu Thu Nguyệt ta không có bất kì ý nghĩ gì. Ta không thích
nó nhưng cũng không ghét nó. Sau này nó ra đời, ta cũng chỉ có thái độ này. Về
phần Thái hậu, ta sẽ nói, cho nên mẫu thân yên tâm.
Thái phu nhân không nghĩ
tới Tương Nhược Lan lại thản nhiên nói câu “ta không thích nó nhưng cũng không
ghét nó”. Nghe xong có chút không thuận tai nhưng lại cảm giác rất chân thật.
Cũng đúng thôi, làm gì có ai thật tình đi thích hài tử do nữ nhân khác sinh cho
trượng phu mình? Ít nhất, cả đời này bà chưa từng thích Thiệu Đường
Thái phu nhân yên lòng,
bà nghiêng người cầm tay nàng, rất thành khẩn nói:
- Nhược
Lan, khó được người hiểu chuyện như ngươi. Mẫu thân cũng là nữ nhân, không phải
không biết lòng ngươi. Nhưng Hầu gia dưới gối không con, bụng Thu Nguyệt lớn
như vậy, mẫu thân thật sự là không nỡ.
Tương Nhược Lan cầm tay
bà, cười cười:
- Ta
hiểu, mẫu thân.
Mẹ chồng nàng dâu hàn
huyên một hồi, Tương Nhược Lan thấy bà mệt mỏi liền lui ra. Lúc gần đi, thái
phu nhân đột nhiên gọi nàng lại.
- Đúng
rồi, có chuyện quên nói cho ngươi. Trong viện ngươi có nha đầu Hồng Hạnh, giờ
đã là người trong phòng Thiệu Đường.
Thái phu nhân nói nhẹ
nhàng.
Tương Nhược Lan nhất thời
lấy lại tinh thần. Hồng Hạnh? Sao lại liên quan đến Thiệu Đường?
Thái phu nhân tiếp tục
nói:
- Đổi lại
là nha hoàn của người khác, làm ra loại chuyện này, ta nhất định đánh ra khỏi
cửa. Nhưng nàng là nha hoàn hồi môn của ngươi, ta đưa nàng thành thông phòng
cho Thiệu Đường, ngươi có ý kiến gì không?
Giờ Hồng Hạnh đã là người
trong phòng Thiệu Đường, nàng còn có thể có ý kiến gì?
- Tất cả
do mẫu thân làm chủ là được.
Trở lại Thu đường viện,
Tương Nhược Lan liền tìm Phương mụ mụ, hỏi rõ chuyện này.
Phương mụ mụ quỳ gối
trước mặt Tương Nhược Lan, nhãn quyển đỏ lên:
- Tiểu
thư, lão nô không còn mặt mũi gặp ngươi nữa. Hồng Hạnh làm ra loại chuyện này,
làm mất mặt nó cũng khiến tiểu thư mất mặt. Là lão nô giáo dưỡng không nghiêm,
nó mới có thể làm ra loại chuyện này! Tiểu thư, xin người trừng phạt lão nô!
Vừa nói, vừa khóc rồi lại dập đầu với Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan đỡ bà
lên:
- Mụ mụ,
rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta còn không biết rõ. Ngươi nói rõ ra xem nào.
Vừa nói vừa để bà ngồi
xuống chiếc ghế đôn.
Phương mụ mụ lúc này vừa
lau nước mắt vừa nhắc tới chuyện này.
Thì ra Tương Nhược Lan đi
chưa được bao lâu, không biết Hồng Hạnh dùng cách gì câu dẫn được Cận Thiệu
Đường. Một đêm nọ, hai người làm việc cẩu thả trong thư phòng, không ngờ bị
Vương thị và Vu Thu Nguyệt phát hiện. Chuyện xé ra to, Vương thị kéo đến chỗ
thái phu nhân muốn thái phu nhân xử trí Hồng Hạnh là loại tiện tỳ không biết
xấu hổ. Hồng Hạnh quỳ xuống trước mặt thái phu nhân khóc lóc khẩn cầu, luôn miệng
nhắc đến Tương Nhược Lan. Thái phu nhân nể Tương Nhược Lan nên để Hồng Hạnh làm
thông phòng cho Thiệu Đường. Giờ Hồng Hạnh đã đến nhị phòng.
Phương mụ mụ khóc nói:
- Nha đầu
chết tiệt đó, chỉ muốn trèo cao nhưng cũng không tự nghĩ là thân phận gì, chỉ
sợ té xuống thì chẳng còn xương cốt. Trước tiểu thư đã định gả nó cho Trương
quản sự, nó không muốn. Giờ đến nhị phòng ở, nhị thiếu gia kia có đến bốn thiếp
thất. Hồng Hạnh chỉ là một nha hoàn, nhị thiếu gia chỉ là nhất thời thấy mới mẻ
chứ nào có thiệt tình đối tốt với nó? Nha đầu chết tiệt đó, sao lại không nghe
lời ta nói?
Tương Nhược Lan thở dài,
ai cũng có lựa chọn của mình. Hồng Hạnh muốn lên cao cũng không tính là sai.
Chỉ hy vọng, nàng có thể gánh chịu được hậu quả sau này.
Lại nhớ tới sắc mặt tức
giận của Vương thị. Trước đó không lâu, Cận Thiệu Đường khiến nha hoàn khác
mang thai, giờ lại cùng nha hoàn phòng khác làm chuyện cẩu thả, cũng khó trách
sắc mặt nàng khó coi. Bộ dáng nàng như thế, không phải là trách cứ cả mình!
- Tiểu thư
Phương mụ mụ lại quỳ
xuống:
- Tiểu
thư, nhị phu nhân bây giờ hận Hồng Hạnh, sau này nhất định sẽ không cho nó được
sống yên ổn. Tiểu thư nể tình Hồng Hạnh lớn lên cùng ngươi, sau này xin chiếu
cố đến Hồng Hạnh một chút. Ta không cầu nàng đại phú đại quý, ta chỉ mong nàng
bình an là tốt rồi!
Tương Nhược Lan ngối
xuống trước mặt bà, nhìn bà nhẹ nhàng nói:
- Mụ mụ,
ngươi đứng lên đi. Hôm nay Hồng Hạnh đã là người của nhị phòng. Chuyện của nàng
ta không tiện nhúng tay. Nhưng ngươi yên tâm, Cận gia là danh gia vọng tộc, chỉ
cần Hồng Hạnh quy củ, an thủ bổn phận, nhị phòng cũng sẽ không bạc đãi nàng
Nàng câu dẫn Cận Thiệu
Đường, Vương thị chắc chắn sẽ không đối xử tốt với nàng. Lúc đầu Hồng Hành làm
chuyện như vậy thì sẽ phải nghĩ đến hậu quả này. Nàng dựa vào cái gì cho rằng
mình sẽ giúp nàng chèn ép chính thất. Việc mình làm thì phải tự chịu trách
nhiệm.
Tương Nhược Lan nói hợp
tình h