
hàng gật đầu.
-
Nhưng như vậy vẫn có thể loại ra nhiều người, cứ như vậy, chỉ có hơn 60 người
là không được nhắc tới. Ta nghĩ, trong đó có cận vệ đã đi theo nàng. Cứ điều
tra như vậy, phạm vi sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Cuối cùng ta cũng sẽ có cách để bắt
được kẻ kia.
-
Hầu gia lợi hại như vậy, lúc trước có thể lần theo dấu vết mà tìm được ta và
Hoàng thượng thì lần này nhất định cũng có cách tìm ra người đó.
Cũng không phải là hoàn
toàn vuốt đuôi ngựa (nịnh), sự nhạy cảm và sắc bén của Cận Thiệu Khang nàng rất
bội phục.
Được người phụ nữ mình
yêu thương sùng bái khen ngợi, nam nhân nào lòng hư vinh cũng lớn, Cận Thiệu
Khang cũng không là ngoại lệ, hắn cầm tay nàng, má lúm đồng tiền hiện ra, có vẻ
tâm tình rất tốt.
Hai người thong thả đi về
phía trước, phía trước đó vừa khéo lại là chỗ Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt ngồi
nói chuyện.
Bên này, Vu Thu Nguyệt
thấy Thanh Đại vẻ mặt mờ mịt thì cười nói:
- Nếu
muội muội không chê ta nhiều chuyện thì tỷ tỷ ta đành lắm mồm rồi.
Vừa nói vừa nghiêng về
phía nàng, nhỏ giọng nói
- Muội
muội à, không phải tỷ trách ngươi nhưng ngươi cũng quá là không hiểu tình thế,
cứ theo cách làm bây giờ của ngươi thì chẳng bao lâu sẽ chẳng ai coi ngươi ra
gì nữa, đến lúc đó, có khổ cực thì ngươi sẽ phải nếm chịu đầu tiên đó.
Ánh mắt Thanh Đại hơi
động:
- Tỷ tỷ,
ta không hiểu, tình thế là tình thế gì mà ta không thấy?
Vu Thu Nguyệt cười cười,
có vẻ cao thâm khó lường, nhỏ giọng nói:
- Muội
muội, những lời sau này tỷ tỷ nói có lẽ sẽ có lời đắc tội với ngươi nhưng mà tỷ
tỷ coi ngươi là người thân, là tốt cho ngươi mới nói như vậy, có chỗ nào không
phải thì muội cũng đừng trách.
Thanh Đại cũng nhỏ giọng
nói:
- Muội
muội biết tâm ý của tỷ tỷ, tỷ tỷ có gì cần nói cứ nói.
Lúc này hai người đang
ngồi chính giữa rừng, trước có núi giả sơn che, bốn phía không có ai cho nên Vu
Thu Nguyệt không sợ có ai nghe được nội dung câu chuyện.
Vu Thu Nguyệt ngưng cười,
nghiêm mặt nói:
- Nếu
muội muội nói thế tỷ tỷ cũng nói thẳng, không phải tỷ tỷ nói ngươi nhưng ngươi
cũng quá không biết lo lắng cho chính mình? Ngươi là thân phận gì? Ngươi là nữ
tử nước Việt, ở nơi đây không quen không thân, không có chỗ dựa, tay không vào
phủ, ngay cả người tâm phúc cũng không có. Đại nha hoàn trong viện cũng là nha
hoàn có thế lực thái phu nhân đưa cho. Thấy ngươi như thế trong lòng chắc chắn
sẽ xem thường ngươi. Giờ thấy ngươi xinh đẹp, biết ca múa, cho rằng ngươi nhất
định sẽ được Hầu gia sủng ái mới coi ngươi là chủ tử. Nhưng muội muội à, ngươi
xem mấy hôm nay ngươi làm được cái gì…
Nói tới đây, Vu Thu
Nguyệt lắc lắc đầu ra vẻ hận không thể rèn thép lúc còn nóng.
- Nói
thật ra, ngươi ở Hầu phủ có thể trông cậy vào ai? Chỉ có thể trông cậy vào sự
sủng ái của Hầu gia nhưng ngươi lại cách xa Hầu gia như vậy. Ta đã sớm nhắc nhở
ngươi, Hầu gia thích nghe đàn, ngươi đàn hay hát hay. Tìm cơ hội mà đàn hát cho
Hầu gia nghe. Ngươi múa đẹp thì phải nghĩ cách mà biểu diễn trước mặt Hầu gia,
ngươi đó, ngay cả ngẩng đầu nhìn mặt hắn cũng chẳng có gan, chỉ sợ Hầu gia còn
chẳng biết mặt mũi ngươi như thế nào nữa thì làm sao mà được Hầu gia sủng ái?
Vu Thu Nguyệt kích động
nói đến mặt đỏ bừng lên.
Thanh Đại cúi đầu, mặt đỏ
bừng:
- Nhưng
mà… nhưng mà … ta cũng không phải là kẻ ngủ. Hầu gia yêu phu nhân, hơn nữa thái
phu nhân đối với ta rất tốt…
Vu Thu Nguyệt cười lạnh,
nhỏ giọng nói:
- Ngươi
nghĩ gì đó? Hầu gia không dựa vào ngươi lại định dựa vào thái phu nhân, phu
nhân? Đầu tiên là nói thái phu nhân, vì sao bà đối tốt với ngươi? Vì bà cho
rằng ngươi có thể hầu hạ Hầu gia tốt, có thể giúp Cận gia duy trì hương khói
nhưng nếu ngươi không được Hầu gia sủng ái, không thể sinh hạ được nửa đứa con
thì ngươi thử xem xem bà sẽ thế nào. Về phần phu nhân…
Trong mắt Vu Thu Nguyệt
hiện lên sự oán độc, giọng nói âm trầm vô cùng:
- Muội
muội ngốc của ta, tri nhân tri diện bất tri tâm. Ta khuyên ngươi đừng quá tin
tưởng phu nhân. Ngươi tìm mọi cách lấy lòng phu nhân nhưng phu nhân có từng làm
gì có lợi cho ngươi? Phu nhân có cho ngươi gặp Hầu gia? Phu nhân là loại người
gì ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều. Chuyện của ta có lẽ ngươi cũng biết một chút, vì
sao hôm nay ta biến thành thế này? Giờ ta có thai nhưng Hầu gia chẳng thèm để ý
đến ta, ngươi không biết được thủ đoạn của nàng, ta nói cho ngươi, ngươi đừng
để vẻ ngoài của nàng đánh lừa. Giờ ngươi mới vào phủ, nàng nể mặt Hoàng thượng
mà không tiện làm gì. Nhưng cuộc sống sau này dài như vậy, ngươi xem ngươi xinh
đẹp hơn nàng như vậy, lại có nhiều tài nghệ, nàng là người hay ghen ghét chẳng
lẽ sẽ dung được ngươi? Ta là ví dụ tốt nhất. Ta tốt xấu còn có một đứa con
phòng thân nhưng ngươi lại chẳng có gì. Đến lúc đó kêu trời trời không thấu,
kêu đất đất chẳng nghe. Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng sẽ xem thường ngươi,
chẳng lẽ ngươi muốn sống cuộc sống như vậy?
Thanh Đại vốn đang cúi
đầu như là đang chăm chú thụ giáo nhưng đột nhiên nàng đứng phắt dậy, cao giọng
nói:
- Tỷ tỷ,
ta biết ngươi tốt với ta nhưng ta khô