
i bảo
của Tương Nhược Lan, lúc bưng trà cho Thanh Đại ra vẻ không cẩn thận, đánh rơi
chén trà, cả một chén trà nóng đổ vào người Thanh Đại.
Theo như Cận Thiệu Khang
nói, người luyện võ trong tình thế khẩn cấp sẽ không tự chủ được mà có phản
ứng. Trước nàng đã từng thử qua, nàng làm rơi chén trà cực nhanh mà Cận Thiệu
Khang càng tuyệt, lấy tốc độ như chớp nhoáng mà đỡ chén trà lại.
Nếu Thanh Đại thật sự là
người có võ, dù không thể đón được chén trà như Cận Thiệu Khang nhưng cũng sẽ
có thể tránh được.
Nhưng Thanh Đại lại hoảng
hốt bối rối hét lớn, không hề phản ứng gì, trơ mắt nhìn chén trà nóng đổ lên
đùi mình, không hề né tránh.
Cả chén nước trà đổ vào
đùi nàng thì nàng mới hơi có phản ứng, nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa kêu to:
- Nóng
quá, nóng quá.
Hoàn toàn là phản ứng của
một người bình thường.
Thấy nàng đau đến nước
mắt trào ra, Tương Nhược Lan vừa thấy có lỗi vừa thấy có chút thất vọng, vội
bảo Ánh Tuyết đưa nàng đi thay quần áo. Quay lại, Ánh Tuyết nói với nàng:
- Trên
đùi đỏ bừng một mảng.
Bản năng của người là
không thể che dấu, cái này, Tương Nhược Lan không hề nghi ngờ gì nữa. Xem ra
hôm đó trong rừng quả thật là vì kích động nên mới có thể lớn tiếng như vậy.
Tiến cung thỉnh an thái
hậu, thái hậu hỏi về Thanh Đại.
Tương Nhược Lan trả lời:
- Hầu gia
cũng không để tâm đến nàng ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn thấy không thoải
mái.
Thái hậu gật đầu nói:
- Cũng
đúng, có một nữ tử nhu thuận như vậy bên người cũng khó trách ngươi thấy khó
chịu.
Bà sớm đã nghe được một
số điều về Thanh Đại qua Tương Nhược Lan.
Cho dù Tương Nhược Lan
không thích nàng, phòng bị nàng nhưng nếu bắt Nhược Lan nói Thanh Đại không tốt
thì thật không nói nổi. Có thể thấy được cách xử sự của Thanh Đại ở Hầu phủ
thành công cỡ nào.
- Nói tới
nói lui đều là Hoàng thượng sai…
Thái hậu nắm tay nàng dịu
dàng nói:
- Nhưng
ngươi cũng đừng trách hắn, hắn từ nhỏ quen sung sướng, chưa từng bị gò bó. Lần
đầu tiên nếm phải mùi vị muốn mà không được. Chờ thêm một thời gian nữa hắn tự
nhiên sẽ nghĩ thoáng ra thôi.
Tương Nhược Lan nhìn thái
hậu, trong lòng rất cảm kích, từ khi thái hậu biết Cảnh tuyên đế thích nàng,
chưa bao giờ bà có lời nào trách cứ nàng cũng chưa bao giờ hoài nghi nàng.
Tương Nhược Lan hiểu, với một thái hậu quyền cao chức trọng, cao cao tại thượng
như thái hậu thì điều này là khó có được như thế nào.
- Thái
hậu…. Tương Nhược Lan tựa đầu vào vai bà: - May mà còn có Thái hậu tâm sự cùng
ta. Giờ đây người trong Hầu phủ đều luôn miệng khen ngợi Thanh Đại, ta chẳng
thể nói gì, chỉ có thể ở đây nói cùng thái hậu mà thôi
Thái hậu nhẹ nhàng nói:
- Hài tử,
vì ngươi quá cố chấp mới nhiều phiền não như vậy.
- Cũng
không phải thế.
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng
cười:
- Nhưng
chẳng có cách nào cả, suy nghĩ trong đầu ta không thể thay đổi.
- Đứa nhỏ
này.
Thái hậu cười:
- Nhưng
giờ đã là tháng chín, nửa năm trôi qua rất nhanh thôi.
Tới giữa tháng chín, thời
tiết dần chuyển lạnh, gió Bắc gào thét, người già trẻ nhỏ đều mặc áo khoác mà
cũng là lúc hai vị Cận tiểu thư phải đi.
Trước khi đi, Cận Yên
Hồng nắm tay Tương Nhược Lan ngàn ân vạn tạ, cảm tạ nàng đã chăm lo tỉ mỉ.
Trong thời gian ở Hầu phủ, con trai nàng bị bệnh lại không chịu uống thuốc cũng
phải nhờ đến phương pháp thực liệu của Tương Nhược Lan mới khỏi.
Tương Nhược Lan còn viết
thêm một số cách chữa cho trẻ nhỏ bị sốt, cảm mạo cho nàng.
Cận Yên Vân cũng nắm tay
Tương Nhược Lan, nhiệt tình mời Tương Nhược Lan sau này đến nhà nàng chơi, đồng
thời cũng mời cả Thanh Đại làm cho Thanh Đại rất cảm kích.
Thái phu nhân chuẩn bị rất
nhiều lễ vật cho các nàng trở về. Hầu phủ ra tay đương nhiên là hào phóng, hai
vị Cận tiểu thư coi như là vui vẻ trở về.
Hai tiểu thư đi rồi, Hầu
phủ yên tĩnh được vài ngày thì lại xảy ra chuyện.
Mà gây chuyện lần này lại
chính là Vu Thu Nguyệt đang bị cấm túc.
Vu Thu Nguyệt sợ uy thế
của Cận Thiệu Khang nên an phận ngây ngốc trong phòng mấy ngày. Nhưng muốn nàng
ở yên trong Cẩm tú viên thì sao nàng có thể an tâm? Nghe bọn nha hoàn nói Thanh
Đại được sủng như thế nào, được thái phu nhân và phu nhân thích như thế nào thì
nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, nàng bắt đầu giả
bộ bị ốm, sau đó liền có bọn nha hoàn báo cho thái phu nhân, nói Vu Thu Nguyệt
tâm tình u buồn, không thiết cơm nước, đêm không thể ngủ.
Nha hoàn Lệ Châu khóc
nói:
- Thái
phu nhân, di nương nhà ta từ khi bị cấm túc trong lòng luôn không thoải mái,
ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, đều nói là nàng đã sai nhưng lại khiến cho
hài tử bị liên lụy, bị người chán ghét mà không ăn không uống. Mấy hôm nay hầu
như không ăn được gì, thỉnh thoảng còn kêu đau bụng. Nô tỳ sợ xảy ra chuyện gì,
mới đến bẩm báo với thái phu nhân, xin thái phu nhân niệm tình hài tử trong
bụng di nương mà đi thăm di nương một trước
Thái phu nhân lúc đầu
nghe Lệ Châu khóc lóc kể lể đã biết là Vu Thu Nguyệt đang gây sự thì rất khó
chịu, nhưng vừa nghe nha hoàn nói bụng Vu Thu Nguyệt bị đau thì lại đứng ngồi
khôn