XtGem Forum catalog
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211554

Bình chọn: 7.00/10/1155 lượt.

nh thường thấy Hầu gia không dám nói gì mà

lại có tâm tư cẩn thận này?

Nhưng cũng đúng, làm gì

có thiếp thất nào không tranh sủng, chỉ là bình thường cần gì phải ra vẻ ngọc

khiết băng thanh như vậy?

Thái phu nhân ánh mắt hơi

động, bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.

Tương Nhược Lan nhìn

Thanh Đại nghĩ thầm, cuối cùng không nhịn được đã muốn ra tay rồi? Kế sách

không tồi, đầu tiên là biểu hiện mình điềm đạm vô tranh, làm nàng không để ý,

làm Cận Thiệu Khang có cảm tình tốt. Nếu vừa vào phủ đã câu dẫn Cận Thiệu Khang

thì giờ hắn không chán ghét Thanh Đại mới là lạ. Đáng tiếc, vẫn bị Vu Thu

Nguyệt phát hiện.

Người xưa nói đúng, đắc

tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân.

Bị Vu Thu Nguyệt dòm ngó,

nàng có thể hiểu.

Tương Nhược Lan tự thấy

bản thân mình hả hê như vậy là không tốt.

Vu Thu Nguyệt nhìn Thanh

Đại, khóe miệng cười lạnh, vốn tưởng sẽ thấy Thanh Đại kinh hoảng.

Nhưng không ngờ, Thanh

Đại chỉ hơi biến sắc nhưng cũng chẳng hề kinh hoàng, nàng mím môi, nhìn thẳng

Vu Thu Nguyệt:

- Tỷ tỷ,

tỷ đang chê cười ta sao? Tại sao? Thanh Đại làm sai chuyện gì?

Vu Thu Nguyệt cười lạnh

một tiếng:

- Ngươi

còn hỏi ta làm sai chuyện gì? Ai khi đó nói với ta rằng muốn sống những ngày an

ổn ở Hầu phủ, cho dù Hầu gia không thích ngươi, cũng sẽ không cưỡng cầu? Nhưng

vừa được mấy ngày đã len lén làm chuyện vô liêm sỉ. Nếu ngươi không cưỡng cầu

thì cần gì phải nhìn lén Hầu gia? Đúng là dối trá.

Nàng nói đến hai chữ “dối

trá” thì nhấn giọng như phun được sự tức giận trong lòng.



Thanh Đại nghe Vu Thu

Nguyệt chất vấn thì mặt trắng bệch, trông vô cùng đáng thương. Nàng không nhìn

ai, hơi nghiêng đầu, ánh mắt mông lung, sóng mắt lưu chuyển.

- Tỷ tỷ

nói không sai, ta đúng là nghĩ sống một cuộc sống an ổn. Tuy ta là nữ nhi dòng

tôn thất nhưng ta không như tỷ, ta là con của vũ nữ, tỷ tỷ là trưởng nữ, tỷ

không biết cuộc sống của ta khi còn nhỏ. Từ khi đến Đại Lương, ta vẫn luôn hy

vọng được sống cuộc sống an ổn, đó là những lời từ đáy lòng ta.

Giọng nàng uyển chuyển

mềm nhẹ, nói đến đây khiến ai nấy đều cảm thương, kể cả Tương Nhược Lan cũng

thầm thở dài một hơi.

Vu Thu Nguyệt vốn là kẻ

rất giỏi ngụy trang, cùng Tương Nhược Lan tranh đấu, Tương Nhược Lan coi thường

điều này, mỗi lần nàng đều dùng cương khắc nhu, dồn ép Vu Thu Nguyệt chặt chẽ.

Nhưng không ngờ Thanh Đại dùng nhu lại khiến ai nấy đều đồng tình, trong lòng

Tương Nhược Lan cảm giác bất an.

- Đã như

vậy, ngươi còn lừa dối phu nhân, ngầm câu dẫn Hầu gia? Ngươi bớt giả bộ đáng thương

đi, nói trắng ra, cũng chỉ là thủ đoạn để được Hầu gia sủng ái thôi, ngươi còn

muốn dối gạt ai?

Nghe nói lời ấy, thái phu

nhân cùng Cận Yên Nhiên không hẹn mà cũng nhíu mày, các nàng đều có cảm tình

với Thanh Đại.

Thanh Đại ngẩng phắt lên

nhìn Vu Thu Nguyệt, mắt ngấn lệ nhưng vẫn tỉnh táo:

- Ta

không muốn tranh giành gì, cũng chẳng muốn yêu cầu gì, ta chỉ là… ta chỉ là…

Nói tới đây nàng hơi chớp

mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mặt dần đỏ ửng:

- Ta chỉ

là muốn gặp Hầu gia mà thôi, chỉ muốn nhìn hắn, nói chuyện hai ba câu với hắn,

nếu phu nhân không tin, có thể đi hỏi Hầu gia, Thanh Đại có làm chuyện vô liêm

sỉ gì chăng? Ta chỉ là trốn một bên nhìn trộm mà thôi, mãi lần trước mới có

dũng khí thỉnh an Hầu gia. Ta không cưỡng cầu gì cả, nhưng ta muốn gặp phu quân

của mình, tại sao lại là hành vi không biết liêm sỉ?

Mọi người đều biết từ khi

nàng vào phủ Hầu gia chẳng nhìn nàng lấy một lần. Nếu tối lúc thỉnh an thái phu

nhân không gặp thì cơ bản một ngày cũng chẳng có cơ hội gặp Hầu gia một lần.

Nàng là nữ tử Việt quốc không có chỗ dựa, mới đầu còn có chút sợ hãi, nhưng lâu

dần, tự nhiên sẽ muốn được Hầu gia coi trọng. Nghĩ kĩ xem, cũng chỉ là chuyện

bình thường, còn hơn một số thiếp thất thích bán phong tình ong bướm. Cùng lắm

nàng chỉ nhân lúc Hầu gia trở về gặp hắn một lần cũng chẳng phải là chuyện gì

to tát, Dù sao nàng cũng là thiếp thất của Hầu gia.

Nhưng những lời này của

Thanh Đại làm cho Tương Nhược Lan khó chịu, đang chuẩn bị nói mấy câu thì Vu

Thu Nguyệt lại giành lời:

- Thanh

Đại, ta nghe ngươi nói những câu này thì hình như không đúng? Ngươi muốn gặp

hầu gia lại chỉ dám len lén nhìn trộm, ý của ngươi là có người không cho ngươi

gặp Hầu gia? Khiến ngươi chịu ủy khuất, phải đứng trong gió lạnh mới được gặp

Hầu gia.

Nói xong khóe mắt giống

như vô ý mà liếc nhìn Tương Nhược Lan một cái, ý cười trên miệng lạnh lùng.

Lời này vừa nói ra, những

người còn lại đều nhíu mày. Ai chẳng biết Tương Nhược Lan ghen tuông, đương

nhiên là Tương Nhược Lan không cho Hầu gia đi gần gũi thiếp thất. Thanh Đại

thành thật không dám làm trái ý phu nhân, nhưng muốn gặp Hầu gia nên chỉ đành

vụng trộm như thế.

Tương Nhược Lan trong

lòng tức giận, Vu Thu Nguyệt này, muốn đối phó Thanh Đại còn không quên kéo

nàng vào. Nhưng nàng nhìn sắc mặt mọi người cũng hiểu, chuyện hôm nay nàng phải

mở lời, nếu không sẽ khiến Thanh Đại càng được mọi người đồng tình, điều này là

bất lợi với nàng.

Nàng nhẹ nhàng cười hai

ti