
ếng, mở miệng nói:
- Những
lời này lại càng thú vị. Trong nhà, Hầu gia là chủ, bên ngoài, Hầu gia là Đại
tướng quân đã bình định loạn phương Tây, giờ là Tam phẩm Binh bộ thị lạng. Hầu
gia là người như vậy ai có thể ngăn cản hắn gặp ai. Muốn gặp ai là chuyện trong
tay hắn, những lời này của Vu di nương thật buồn cười, nếu không cẩn thận
truyền ra ngoài, người ta chẳng biết sẽ nghĩ về Hầu gia thế nào. Còn về phần
Thanh di nương…
Tương Nhược Lan nhìn về
phía Thanh Đại, còn chưa nói gì, Thanh Đại đã quỳ xuống trước mặt Tương Nhược
Lan, vội dập dầu rồi nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Phu
nhân, Thanh Đại biết cắt ngang lời phu nhân là Thanh Đại không đúng. Nhưng có
một số điều, Thanh Đại không thể không nói. Thanh Đại từ khi đến Hầu phủ được
phu nhân chăm sóc, trong lòng Thanh Đại vô cùng cảm kích nên trong lòng Thanh
Đại tuyệt sẽ không có nửa câu trách cứ phu nhân như ý nghĩ của Vu di nương.
Thanh Đại cho dù nằm mơ cũng không dám làm những chuyện như vậy. Chỉ là vì
Thanh Đại muốn gặp Hầu gia mà thôi. Vốn nghĩ rằng chuyện chẳng có gì, chẳng ngờ
lại bị Vu di nương cho là vô liêm sỉ. Nếu ngay cả phu nhân cũng nghĩ như vậy,
sau này Thanh Đại không gặp Hầu gia nữa, bất kể thế nào cũng không làm cho phu
nhân không vui. Thanh Đại không muốn phu nhân tức giận Thanh Đại.
Nàng ngẩng đầu lên, rất
thành khẩn nhìn Tương Nhược Lan, bộ dáng như thể Tương Nhược Lan có bảo nàng
chết nàng cũng sẽ chết.
Nhưng Tương Nhược Lan có
thể nói gì? Nàng đương nhiên không muốn Thanh Đại xuất hiện trước mặt Hầu gia
nhưng những lời này có thể nói ra? Nàng nhìn khuôn mặt thanh thuần, kiều diễm
như hoa của Thanh Đại mà lòng hơi trầm xuống.
Lúc này Vu Thu Nguyệt
cười lạnh:
- Thanh
di nương, ngươi đang ép phu nhân đồng ý cho ngươi gặp Hầu gia?
Thanh Đại quay phắt lại
như vô cùng tức giận:
- Tỷ tỷ,
ta biết chuyện là trước Thanh Đại đắc tội ngươi, nhưng ngươi tức giận gì tìm
Thanh Đại là được rồi? cần gì cứ phải tìm cách chia rẽ ta và phu nhân. Ngươi có
ý đồ gì. Lúc trước ngươi nói ta nhìn trộm Hầu gia là chuyện vô liêm sỉ, giờ ta
xin phu nhân minh giám thì sao lại là bức phu nhân? Chuyện này đương nhiên là
xin thái phu nhân và phu nhân minh giám, Thanh Đại làm gì sai?
Vu Thu Nguyệt thấy nàng
dám chỉ trích mình trước mặt thái phu nhân thì không khỏi cả giận nói:
- Hay cho
nha đầu dẻo mỏ nhà ngươi.
Sau đó vội nhìn về thái
phu nhân:
- Thái
phu nhân đừng nghe tiện nhân này nói bậy, Thu Nguyệt tuyệt đối không có ý này.
Sắc mặt thái phu nhân
trầm xuống, bàn đặt mạnh chén trà xuống bàn khiến Vu Thu Nguyệt sợ run lên.
- Được
rồi. Vu di nương, miệng ngươi sạch sẽ một chút, Thanh di nương là Hoàng thượng
ngụ tứ, không phải là người ngươi có thể tùy tiện mắng chửi. Ngươi nhìn ngươi
đó, vừa mới ra ngoài đã khiến cả nhà bất an, xem ra Hầu gia nói rất đúng, với
tính cách này của ngươi, phải cấm túc thì phủ mới được yên. Lần này, tự ta phạt
ngươi, ngươi đừng mong xin ra nữa.
Vu Thu Nguyệt vội vàng
quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ:
- Thái
phu nhân đừng giận, Thu Nguyệt không cố ý gây sự, chỉ là thấy Thanh di nương
nói một đằng làm một nẻo, mới không nhịn được mà nói. Thu Nguyệt biết sai rồi,
thái phu nhân đừng so đo với Thu Nguyệt.
Thái phu nhân hừ lạnh một
tiếng:
- Thanh
di nương cũng như ngươi, đều là thê thiếp của Hầu gia, sao nào, trước ngươi
nghĩ đủ cách gặp Hầu gia, lấy lòng hầu gia, giờ Thanh di nương ngay cả gặp Hầu
gia cũng không được? Phu nhân nói đúng, Hầu gia muốn gặp ai thì ai cũng không
cản được. Nếu Hầu gia thực sự không muốn gặp Thanh di nương thì cho dù Thanh di
nương có đến trước mặt Hầu gia cũng là vô dụng. Vu di nương, giờ ngươi chỉ nên
chú ý dưỡng thai, an tâm chờ sinh, bớt lo chuyện không đâu đi. Chẳng lẽ ngươi
nghĩ mình ngươi là kẻ sáng suốt còn chúng ta đều là kẻ ngu độn, mắt mù?
Trong lòng Vu Thu Nguyệt
thất kinh, vội dập đầu, không dám nói thêm gì.
Thái phu nhân nhìn Tương Nhược
Lan:
- Nhược
Lan, giờ ngươi là người quản lý gia đình, ngươi có nói gì không?
Bà nhìn Tương Nhược Lan,
sắc mặt lạnh nhạt.
Bà biết con thích Tương
Nhược Lan nhưng Hầu gia dưới gối không con, chỉ dựa vào một Nhược Lan là không
được, giờ Thanh Đại ôn thuận hiểu chuyện lại xinh đẹp như hoa, Hầu gia cũng
không có vẻ là chán ghét nàng, đã như vậy, không thể dung túng Nhược Lan chuyên
sủng
Tương Nhược Lan nhìn
Thanh Đại đang quỳ một cái, đúng là nữ tử lợi hại, nói mấy câu chẳng những rửa
sạch hiềm nghi mà còn có thể biến chuyển thành cục diện này, sau này, dù nàng
nghĩ cách tiếp cận Hầu gia cũng chẳng ai trách nàng.
Mà càng khiến nàng bội
phục là những lời này vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không chút dấu vết giả tạo
nào, đến cả nàng cũng không thể hiểu được là Thanh Đại cố tình hay không.
Thanh Đại, mỗi việc đều
rất kín kẽ, giống như mọi thứ là hoàn toàn tự nhiên khiến nàng cảm giác không
thể làm gì được.
Nhưng cho dù tâm cơ của
ngươi khó lường thế nào, thủ đoạn cao tới đâu, ta cũng sẽ không để cho ngươi
phá hoại hạnh phúc của ta.
- Mẫu
thân nói rất đúng, Nhược Lan không có gì