
ên lui xuống, chỉ giữ lại Tương Nhược Lan.
- Vốn
phải có thai mới được sĩ phòng nhưng hai nha đầu đó đều là ta tự chọn cho Hầu
gia, đã theo hầu gia nhiều năm, giờ Hầu gia không đến phòng các nàng. Ta nghĩ,
không bằng trước cứ cho các nàng sĩ phòng, con thì sau này sẽ có.
Nhân lúc mình vẫn còn uy
thì làm việc này thỏa đáng, nếu không đợi đến lúc con dâu dần nắm mọi việc
trong tay thì nàng muốn làm gì bà cũng chẳng thể cản được.
Tương Nhược Lan cười
cười, cung kính trả lời:
- Mẫu
thân, thực ra chuyện hai nha đầu này con cũng có chuyện muốn bàn với người.
Nói rồi nàng đem những dự
tính gả hai nha hoàn đó cho thái phu nhân.
- Hầu gia
nói, thật ra tới nay cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với hai nàng, có lẽ sau
này cũng sẽ không tới phòng các nàng. Cho nên ta nghĩ, không bằng dứt khoát đem
gả các nàng đi, cũng là giúp các nàng có tướng công thương yêu, có thể sinh con
đẻ cái.
Nghe Tương Nhược Lan nói
xong, mặt thái phu nhân trầm xuống:
- Đây là
ý kiến của ngươi hay của Hầu gia.
Có một số việc cần phải
kiên trì tới cùng, nếu thuận theo ý thái phu nhân thì chỉ khiến mình khó chịu
mà hai nha đầu đó cũng chẳng sung sướng gì.
Tương Nhược Lan nhìn thái
phu nhân, giọng nói mềm nhẹ mà kiên quyết:
- Mẫu
thân, đây vừa là ý của ta vừa là ý của Hầu gia.
Thái phu nhân nhìn nàng,
cười lạnh:
- Nhược
Lan, ta biết đây là ý của ngươi, ta cũng biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi phải
nhớ kĩ, như vậy mà cũng được? Ngươi xem xem, Hầu gia sắp 25 rồi, trừ đứa bé
trong bụng Vu Thu Nguyệt thì chẳng có con nào khác. Những người khác bằng tuổi
Hầu gia con đã lớn rồi, ngươi thân là con dâu Cận gia, chẳng những không quan
tâm chuyện này mà vì bản thân còn muốn đem thông phòng đã theo Hầu gia nhiều
năm gả đi, như vậy cũng nói được? Hầu gia bên cạnh có mấy người, Thu Nguyệt đã
thất sủng, Thanh Đại đến giờ còn chẳng được gặp Hầu gia được mấy lần. Mỗi ngày
Hầu gia đều nghỉ trong Thu đường viện của ngươi ngươi còn không biết đủ, ngay
cả hai nha đầu cũng không dung được?
Tương Nhược Lan có thể
hiểu sự tức giận của thái phu nhân. Nói thật, dựa vào thân phận của Cận Thiệu
Khang, nữ nhân bên người hắn cũng chẳng tính là nhiều. Đem hai nha hoàn thông
phòng theo hắn nhiều năm gả đi hoàn toàn nói không thông, huống chi Cận Thiệu
Khang quả thực hiếm muộn, thái phu nhân đương nhiên muốn con mưa móc cùng
triêm, tốt nhất thê thiếp nào cũng mang thai.
Nhưng dù nàng hiểu thì
cũng quyết không thể làm theo. Chẳng có cách nào, bất đồng quan điểm, nàng cố nhiên
không thể thay đổi quan niệm của thái phu nhân nhưng thái phu nhân cũng đừng
mong nàng đón nhận những điều này.
Nhưng bất kể thế nào,
mình quyết không thể tức giận, cãi cọ với bà, ở thời đại này coi trọng nhất là
đạo hiếu. Nếu vì chuyện này mà cùng thái phu nhân có tranh chấp, bất kể thế nào
cũng là mình sai, chuyện đem thông phòng gả cho người khác cũng sẽ không làm
được nữa.
Cho nên, ánh mắt Tương
Nhược Lan vẫn cung kính như cũ, giọng nói vẫn nhu hòa:
- Mẫu
thân, chuyện này thực sự không phải ý của mình con dâu, nếu mẫu thân không tin,
buổi tối chờ Hầu gia quay lại hỏi thì biết.
Cận Thiệu Khang cùng thái
phu nhân là mẫu thân con ruột thịt, chuyện này mặc hắn giải quyết là thích hợp
nhất. Con của bà cũng có ý này, bà không thể còn lý do nào mà phản đối nữa.
Thái phu nhân cười lạnh
nói:
- Ý của
ngươi là, chỉ cần Hầu gia đồng ý ngươi cũng sẽ không có ý kiến?
Tương Nhược Lan hơi cười
nói:
- Đúng là
như thế
- Được.
Thái phu nhân nhíu mày,
nhẹ nhàng gật đầu. Bà không tin, đứa con mình một tay nuôi lớn lại không nghe
lời bà.
Buổi tối, Cận Thiệu Khang
quay lại, đến Tùng hương viện thỉnh an thái phu nhân, lúc này, Tương Nhược Lan
không đi cùng.
- Hôm nay
mẫu thân đã nhắc tới chuyện sĩ phòng hai nha đầu đó, ta cũng nhân cơ hội này
nói chuyện đem gả các nàng. Mẫu thân rất không vui, nói là muốn hỏi ý kiến của
ngươi. Ta đi ngại sẽ ảnh hưởng đến các ngươi nói chuyện, tối nay ta không đi.
Tương Nhược Lan vừa sửa
sang quần áo cho hắn vừa dịu dàng nói:
- Ngươi
đi xem một chút, nếu thái phu nhân thật sự kiên quyết thì cứ làm theo ý bà, chỉ
khổ hai nha đầu, nói như thế nào thì cũng đi theo ngươi nhiều năm như vậy rồi…
Ý Tương Nhược Lan rất rõ
ràng, ngươi mà mềm lòng đồng ý với thái phu nhân thì hai nha đầu đó sau này
cũng chỉ có thể sống như quả phụ, nếu ngươi thực sự niệm tình các nàng thì
không nên mềm lòng
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng
nói:
- Mẫu
thân vốn là người từ bi, chỉ cần chịu khó thuyết phục bà, bà nhất định sẽ hiểu.
Tương Nhược Lan dựa vào
lòng hắn dịu dàng nói:
- Thiệu
Khang, ta biết bắt ngươi phản đối ý của mẫu thân là làm khó ngươi nhưng chuyện
này ngươi không ra mặt không được. Bất kể ta nói gì mẫu thân cũng chỉ cho rằng
ta ghen ghét, nói cái gì bà cũng không nghe lọt tai. Chỉ có ngươi tự đi nói, có
lẽ bà còn hiểu ý của ta. Thiệu Khang, ngươi không trách ta chứ?
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng
ôm lấy nàng, khẽ vỗ lưng nàng rồi nói:
- Ta biết
nàng không muốn tranh chấp cùng mẫu thân, cũng không muốn làm khó t