
a. Sao ta
lại không hiểu nỗi khổ tâm của nàng. Hơn nữa, những gì nàng làm đều là nghĩ cho
hai nha hoàn đó, ta là phu quân của nàng, có một số việc đương nhiên không thể
ra mặt nhưng lúc nào cần ra mặt sao ta có thể do dự.
Kì thật dựa vào bối cảnh
của Tương Nhược Lan, có muốn chống đối lại thì mẫu thân cũng chỉ đành thỏa
hiệp, nàng làm như thế đương nhiên là vì không muốn làm căng thẳng quan hệ mẫu
tử, không muốn mình bị kẹt ở giữa.
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng
thở dài một tiếng, nữ tử tùy tiện trước kia, một lời không hợp thôi đã có thể
vung roi đánh người, dù khiến người khác chán ghét nhưng không thể không thừa
nhận cuộc sống đó của nàng rất thoải mái. Nhưng từ khi lấy mình, vì mình đã sửa
đổi mọi thứ, tự biến mình thành người chu đáo, chăm lo mọi thứ, mà sở dĩ nàng
nỗ lực nhiều như vậy chẳng qua là cầu mong mình một lòng một dạ với nàng. Bản
thân không thể làm cho nữ tử mình yêu sống thoải mái thì chẳng lẽ ngay cả một
tâm nguyện nhỏ đó của nàng mình cũng không thể thỏa mãn.
- Nàng ở
đây chờ tin tốt của ta, ta sẽ không khiến nàng thất vọng.
Nói rồi Cận Thiệu Khang
cúi đầu hôn nhẹ môi nàng.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn đôi mắt đầy nhu tình và sự chân thành của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng
ngọt ngào.
Cận Thiệu Khang tới Tùng
hương viện thỉnh an thái phu nhân.
Thái phu nhân ngồi trên
giường, bên cạnh là chiếc lò bốc mùi trầm hương nghi ngút, ánh mắt thái phu
nhân qua màn khói có chút lạnh lùng.
- Hầu gia
ngồi đi.
Thái phu nhân chỉ vào vị
trí đối diện, Liễu Nguyệt vội kê ghế cho hắn.
Thái phu nhân đón lấy bát
trà từ tay Liễu Nguyệt, nhấp một ngụm rồi đặt bát trà xuống bên cạnh, từ tốn
nói:
- Hầu
gia, hôm nay Nhược Lan không đi cùng ngươi, nói vậy ngươi cũng biết ta muốn nói
gì, đã như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa.
Cận Thiệu Khang cúi đầu,
ánh mắt cung kính:
- Vẫn xin
mẫu thân chỉ bảo.
Thái phu nhân nhìn thoáng
qua Cận Thiệu Khang, nhẹ nhàng nói:
- Mẫu
thân chỉ hỏi ngươi một câu, mẫu thân muốn đem Hoa Thanh, Nhược Lâm sĩ phòng,
ngươi có đồng ý không.
Cận Thiệu Khang cúi đầu
nhưng cảm giác được ánh mắt của mẫu thân nặng nề như núi. Nhiều năm rồi, bất
luận mẫu thân nói gì hắn hầu như đều không trái ý, hôm nay nói ra những lời
phản đối như nghẹn ở yết hầu, thế nào cũng không nói ra được.
Nhưng vừa nghĩ đến kì vọng
của Tương Nhược Lan, hắn vẫn cẩn thận nói:
- Mẫu
thân, thật ra con cảm thấy theo lời Nhược Lan cũng là cách xử lý lưỡng toàn kỳ
mỹ.
Vừa dứt lời, thái phu
nhân tức giận đến vỗ giường, khiến bát trả này lên vài cái
- Lưỡng
toàn kì mỹ? Thành toàn cho ai? Là thành toàn cho sự ghen tuông của Nhược Lan.
Hầu gia, ngươi làm sao vậy? Ngươi có còn là con của ta nữa không? Sao ngươi lại
để một nữ nhân trói chặt như vậy, vậy hai nha đầu đó làm thế nào? Hai nha đầu
đó theo ngươi nhiều năm như vậy, không có công cũng có khổ, cho dù là làm loạn
đến thái hậu nàng cũng phải dừng bước thôi.
Thái phu nhân thấy đứa
con hiếu thuận của mình giờ lại hướng về phía con dâu thì lại càng tức giận.
- Mẫu
thân, Nhược Lan nào có ý muốn làm loạn đến thái hậu, nàng cũng chỉ là đang bàn
bạc với người, sợ mẫu thân tức giận nên mới để con đến nói.
Thái phu nhân cười lạnh
một tiếng:
- Nếu bàn
bạc cùng ta thì làm theo ý của ta đi, lập tức sĩ phòng hai nha đầu đó, hơn nữa,
đợi Hầu gia và Nhược Lan viên phòng được nửa năm thì không thể chuyên sủng
Nhược Lan nữa. Hầu gia hiếm muộn, không thể chỉ lo chuyện nữ nhi tình trường mà
còn phải lo chuyện hương khói của Cận gia nữa.
Cận Thiệu Khang ngẩng
đầu, nhìn mẫu thân, thấp giọng nói:
- Mẫu thân,
chuyện khác con có thể đồng ý với ngươi nhưng chỉ riêng chuyện này… Mẫu thân,
sau này ta chỉ có mình Nhược Lan là thê tử, ngoài Thu đường viện ra ta không đi
đâu cả.
- Thiệu
Khang, ngươi nói cái gì? Thái phu nhân đột nhiên cao giọng.
Cận Thiệu Khang biết mẫu
thân tức giận, vội vàng đứng dậy quỳ gối xuống:
- Chính
là như thế, Nhược Lan sợ ủy khuất hai nha đầu nên mới nghĩ cách gả các nàng cho
một gia đình tốt. Thu Nguyệt và Thanh Đại một đã có thai, một là Hoàng thượng
ngự tứ không thể làm gì, với các nàng, những gì có thể làm ta đã lảm, cho các
nàng cuộc sống thoải mái, an ổn mà sống, trừ đó ra thì cũng chẳng có thể làm gì
cho các nàng nữa.
Thái phu nhân chỉ vào
hắn, giận run lên:
- Hầu
gia, sao ngươi có thể nói ra những lời này, cả đời này ngươi chỉ có mình nàng,
vạn nhất nàng không thể sinh con trai thì làm sao? Hơn nữa, khó nghe một chút,
nàng vạn nhất không thể sinh con thì làm sao? Phụ hầu ngươi năm đó năm thiếp
thất sinh hạ sáu nam bốn nữ, nhưng đến nay còn lại cũng chỉ là hai nam ba nữ.
Hầu gia, ngươi không lo nghĩ cho hương khói Cận gia thì ta cũng không thể để
mặc ngươi làm loạn được.
- Mẫu
thân, Nhược Lan thân thể khỏe mạnh, không đau không bệnh, sau này đương nhiên
có thể sinh con đẻ cái cho Cận gia chúng ta. Hơn nữa nàng tinh thông y thuật,
nhất định có thể chăm sóc tốt con cái, chúng ta không phải là nhà nông phu, cần
con cái để cày ruộng, có nhiều con cũng không phải là tốt.
Cận T