
hiệu Khang ngẩng đầu
nhìn mẫu thân, ánh mắt kiên định, giọng nói khẩn thiết:
- Mẫu
thân, năm đó phụ hầu thê thiếp thành đàn, ngươi chịu bao nhiêu khổ sở, chảy bao
nhiêu lệ, bệnh cũ của mẫu thân chẳng phải là vì thiếp thất gây họa. Yên Nhiên
còn nhỏ có lẽ không biết nhưng con thì biết rõ. Sau này hai người em chết không
rõ ràng, một 10 tuổi, một mới 8 tháng mà thôi, người đã chịu bao nhiêu khổ, hai
em chết non là vì cái gì? Truy nguyên nhân chẳng phải là vì lòng người hiểm ác?
Nữ nhân vì lợi ích của mình thì những thủ đoạn âm độc nào không dùng được?
Thái phu nhân nghe con
nhắc lại chuyện xưa, nhớ lại những khổ sở mình từng phải chịu, sắc mặt dần hòa
hoãn xuống, một lúc sau mới vô lực nói:
- Nhưng
Thanh Đại và hai nha đầu đó ta thấy đều tốt…
Cận Thiệu Khang lắc đầu:
- Các
nàng bây giờ có lẽ đều tốt, nhưng cuộc sống còn lâu, ai có thể cam đoan các
nàng sẽ không hay đổi? Thu Nguyệt là minh chứng tốt nhất, chẳng lẽ mẫu thân
muốn Nhược Lan cũng phải chịu khổ như người, rơi lệ như người? Hơn nữa nhiều
con, ai nói nhất định là phúc. Ngươi nhìn Dương hầu đó, hắn có tám con trai,
nhưng bây giờ hắn bệnh liệt giường, đám con cái vì tranh gia sản mà làm ầm ĩ
khắp nơi, đến khi Ngự sử tấu trình thì bị Hoàng thượng giáo
huấn cho đó thôi.
Thái phu nhân và Hướng
Dương hầu phu nhân quan hệ rất tốt, Hướng Dương hầu phu nhân cũng từng khóc kể
chuyện này với bà, khi đó bà còn nghĩ may lão Hầu gia để lại ít con trai…
Thái phu nhân thở dài,
ánh mắt hơi động.
Cận Thiệu Khang thấy vậy
biết là đã có chút hiệu quả nên lại nói:
- Mẫu
thân, ta biết chuyện này Nhược Lan không được lòng ngươi, nhưng ngươi nghĩ xem,
trừ chuyện này ra nàng có thiếu xót gì không? Trước kia nàng là người như thế
nào, nhưng bây giờ? Ai không nói nàng như thay đổi thành con người khác, ai
cũng nói là mẫu thân dạy dỗ tốt. Nàng muốn gả hai nha đầu đi cũng là ý tốt, chủ
mẫu gả thông phòng đi cũng là chuyện bình thường nhưng ai lại vì thông phòng mà
tốn nhiều tâm huyết như vậy? An bài thỏa đáng cuộc sống sau này cho các nàng?
Thái phu nhân, hai nha đầu đó cũng từng là những người đắc lực của ngươi, nếu
ngươi thực sự thương các nàng thì nên hiểu rằng an bài của Nhược Lan mới là tốt
cho các nàng.
Thái phu nhân nhớ lại
những gì Tương Nhược Lan đã làm, mỗi khi thân thể mình mệt mỏi, bất kể là gió
mưa, bất kể là tình huống gì nàng cũng đều vội vã tới giúp mình xoa bóp. Biết
mình không có quy củ, biết mình không biết quản gia nên bất chấp khổ sở, mệt
mỏi cũng chịu khó học tập, trở thành
An viễn hầu phu nhân người gặp người khen, cho mình được tự hào lây. Đối đãi
với Hầu gia cũng quan tâm chu đáo, đối xử với thiếp thất cũng chu đáo, với hạ
nhân thưởng phạt phân mình, ân uy đều đủ. Một con dâu như vậy quả thật chẳng
còn gì thiếu xót, cũng khó trách con yêu nàng như vậy…
Cũng được cũng được, hai
người ân yêu như vậy vốn là phúc khí của Cận gia, mình cần gì phải đi làm kẻ
ác?
Nhưng…
Thái phu nhân cúi đầu
nhìn về phía Cận Thiệu Khang, sắc mặt có phần kiên quyết, bà nói từng câu từng
chữ:
- Hầu
gia, ta thừa nhận những gì ngươi nói đều có đạo lý…
Cận Thiệu Khang vui mừng
tưởng rằng mẫu thân đã đồng ý, đang muốn lạy tạ thì thái phu nhân vươn tay ngăn
lại.
- Khoan
đã, mẫu thân có thể đáp ứng các ngươi gả thông phòng ra ngoài, chuyện sau này
của các ngươi ta cũng sẽ không can thiệp, nhưng Hầu gia cũng phải đáp ứng với
ta một việc, nếu chuyện này Hầu gia không đáp ứng ta thì sau này Hầu gia không
cần nhận ta làm mẫu thân nữa…
Nói cùng thái phu nhân
xong, Cận Thiệu Khang trở lại Thu đường viện, thấy hắn trở lại, Tương Nhược Lan
lập tức ra đón hỏi:
- Thiệu
Khang, chuyện thế nào? Mẫu thân đồng ý không?
Cận Thiệu Khang cười
cười, nói:
- Mẫu
thân đã đồng ý rồi, bà nói chuyện này giao cho nàng toàn quyền xử lý, nói cứ
theo ý nàng làm là được rồi.
Tảng đá nặng trong lòng
Tương Nhược Lan lập tức rơi xuống, nàng ôm cổ Cận Thiệu Khang, cao hứng hôn hắn
một cái, tươi cười như hoa:
- Phu
quân của ta thật giỏi, ta sớm biết chuyện này giao cho ngươi là được, quả không
làm ta thất vọng.
Cận Thiệu Khang cười
cười, Tương Nhược Lan thấy sắc mặt hắn có chút không ổn thì hỏi:
- Sao
thế? Chuyện giải quyết rồi sao ngươi có vẻ không vui?
Nhưng nàng lập tức hiểu
ngay:
- Có phải
là mẫu thân nói ngươi?
Nàng có thể nghĩ được
thái phu nhân sẽ nói gì, cũng chẳng lạ mà hắn không vui.
Tương Nhược Lan kéo tay
hắn lắc lắc, so với nói lời an ủi thì không bằng làm nũng.
- Được
rồi, đừng bực mình nữa, cũng lắm thì…
Tương Nhược Lan chớp mắt
tinh nghịch:
- Cùng
lắm thì buổi tối ta xoa bóp cho ngươi.
Mặt nàng dần đỏ ửng lên.
Dáng vẻ kiểu diễm này
khiến Cận Thiệu Khang như đui mù, hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng, một
phen lửa nóng triền miên rồi mới chậm rãi buông nàng ra. Hắn nhìn nàng, nhẹ
nhàng nói:
- Nhược
Lan, cả đời này ta sẽ không làm nàng đau lòng, khổ sở, tin ta.
- Ta tin
ngươi. Tương Nhược Lan nhìn hắn hơi cười.
Ánh nến chập
chờn, quầng sáng bao phủ trên người bọn họ tạo thành một cảnh tượng